Chương trước
Chương sau
Editor: uyenchap210

Đúng là đổ thêm dầu vào lửa!

Người Đa mưu túc trí như Nghiêm Triêu Khanh cũng không nhịn được mà vỗ trán.

Chỉ có Cố Ngọc xem diễn không sợ đài cao, cười hì hì hỏi Tống Mặc:" Thiên Tứ ca, Quá nửa trong số người đó nhìn vào vài ba chức thị vệ, không thì bọn họ cũng không tích cực như vậy. Chẳng lẽ chúng ta cứ tha cho lũ đạo tặc?"

"Hai tháng sau, Thuận Thiên Phủ cùng Ngũ Thành Binh Mã Tư phải cho Hoàng Thượng một câu trả lời" Tống Mặc lạnh lùng nói "Nếu chúng ta vẫn treo thưởng số tiền lớn như vậy chẳng phải sẽ khiến Hoàng đại nhân cùng Đông Bình Bá khó xử sao?"

"Cũng đúng!" Cố Ngọc gật đầu, cười nói: "Người của Thuận Thiên Phủ và Ngũ thành Binh mã tư nói đã bắt được toàn bộ đạo tặc, chúng ta lại vẫn treo thưởng, chẳng khác gì chỉ trích Đông Bình Bá cùng Hoàng đại nhân 'làm giả ăn thật'. Đến khi Hoàng Thượng biết, hai bọn họ sẽ xong đời.

Nói tới đây hắn mở to hai mắt: "Thiên Tứ ca, chỗ tiền thưởng đó làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể mất công đưa cho Thuận Thiên phủ và Ngũ thành Binh mã tư, để Hoàng Kỳ cùng Chu Thiếu Xuyên hưởng lợi sao?"

"Bọn họ dám đến lĩnh thưởng, ta vẫn tiếp tục treo thưởng." Tống Mặc ngạo nghễ: " Đã cho một bậc thang, bọn họ không thuận thế xuống lại còn được nước lấn tới thì đừng trách ta không khách khí!" Lại nói: "Cứ như vậy, hắc đạo cùng bạch đạo đều biết chuyện gì xảy ra. Có người đưa thi thể đạo tặc đến, liền thưởng bạc theo quy định, đến lúc đó sẽ có người tiếp tục truy tìm đạo tặc. Dám đánh chủ ý lên phủ Anh Quốc Công chúng ta, hẳn đã sẵn sàng bị đuổi giết." Hắn ra lệnh cho Hạ Liễn," Ngươi truyền những lời này cho tất cả biết."

Hạ Liễn cung kính nhận lệnh.

Lúc biết tin, Hoàng Kỳ cùng Đông Bình Bá thở phào nhẹ nhõm.

"Tống Nghiên Đường tuy có làm loạn, nhưng rốt cuộc vẫn biết chừng mực!" Đông Bình Bá cảm khái:"Ta thấy chuyện treo thưởng cứ để phủ Anh Quốc Công tự lo đi! Hoàng Thượng cũng không thể nghe theo Thế tử Anh Quốc Công mà ban ân!"

Lời đã hạ xuống, Hoàng Thượng đều đồng ý với việc làm của Tống Mặc, hắn cũng không cần thu liễm*.

*thu liễm: kiêm tốn (ý chỉ TM có thể thoải mái hành sự, không cần lo sợ điều gì.)

Hoàng Kỳ cười khổ.

Việc đã đến nước này, nếu không đồng ý thì có thể làm gì?!

"Vậy phái thêm người đến phủ Anh Quốc Công giám sát đi!" Hoàng Kỳ nói: "Nhỡ đâu có người vì tiền thưởng mà gây rối, chúng ta cũng có thể giúp đỡ phủ Anh Quốc Công một tay."

Tống Mặc không buồn để tâm đến chuyện này, phân phó Liêu Bích Phong: "Mỗi ngày thêm một bữa cơm trưa cho những nha dịch trông cửa phủ Anh Quốc Công."

Liêu Bích Phong cung kính nhận lệnh.

Người của Thuận Thiên Phủ cùng Ngũ Thành Binh Mã Tư được phen vui mừng.

Thỉnh thoảng có người báo tin của đạo tặc.

Tống Mặc giao chuyện này cho Nghiêm Triêu Khanh và Hạ Liễn, còn bản thân thì ở nhà nhàn nhã luyện võ.

Đậu Chiêu hỏi hắn:" Chàng không vào cung à?"

Tống Mặc cười đáp: "Không phải ta đang giúp Thuận Thiên Phủ và Ngũ Thành Binh Mã Tư truy bắt đạo tặc sao?"

Đậu Chiêu bật cười.

Tống Mặc kéo tay nàng: "Chuyện của nàng đã ổn thỏa chưa?"

Đậu Chiêu đã chính thức quản lý công việc trong phủ Anh Quốc Công.

"Mấy chuyện củi gạo mắn muối đơn giản ấy mà! ," Đậu Chiêu đáp.

Tống Mặc khẽ cười. Hắn biết Đậu Chiêu thông minh, những việc này không thể làm khó nàng.

Hắn nói: "Đã đến mùa thưởng cúc. Nếu buổi chiều nàng rảnh, ta cùng nàng đi ngắm chợ hoa ở Phong Đài đi. Nói không chừng còn có thể gặp được loại hoa cúc nàng thích, đến lúc đó chúng ta mua về, sang năm mới không phải vườn hoa có thêm vài loại sao?"

Loại hoa cúc thượng phẩm nào dễ gặp như thế! Nhưng trông Tống Mặc phấn khích vậy, Đậu Chiêu không đành lòng làm hắn mất hứng.

Thầm nghĩ, coi như mình đưa hắn ra ngoài giải tỏa tâm trạng.

Nàng gật đầu đồng ý.

Những nông dân trồng hoa này cũng từng gặp qua gia đình phú quý. Tuy không biết Đậu Chiêu và Tống Mặc, nhưng thấy một người đi ủng da dê, một người đeo khuyên tai nam châu to bằng hạt sen, phong thái bất phàm là biết không phải người thường nên thái độ rất cung kính, còn mang những chậu hoa cúc tốt nhất trong nhà ra.

Đậu Chiêu thấy bình thường, so với tiêu chuẩn của mình thì vẫn kém. Nàng ngắm một lúc, rồi lựa mấy chậu ưng ý.

Tống Mặc biết chỗ cây đó không vừa ý nàng. Hắn kêu một nông dân trồng hoa đến bên cạnh, dò hỏi: "Lúc này trồng hoa có thể sống sao?"

"Còn phải xem là hoa gì đã."Người nông dân khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo trung hậu, thành thật đáp: "Nếu là hoa ngọc trâm hay cây cá vàng thì không quan trọng, chúng nó vốn là mùa thu gieo trồng, mùa xuân nở hoa. Còn nếu là hoa bìm bìm, cúc vạn thọ thì không được, chúng nó là mùa xuân gieo trồng, mùa hè nở hoa,..."

"Ồ!" Tống Mặc không biết rằng trồng hoa cũng có nhiều kĩ nghệ như vậy, lại cảm thấy người này nói chuyện chân thật, nhờ hắn giúp đỡ tìm giống hoa lạ," Phu nhân nhà ta thực thích trồng hoa cỏ... đến lúc đó ngươi liền đưa đến phủ Anh Quốc Công đi."

Người nông dân trồng hoa vừa mừng vừa sợ, nơm nớp lo sợ mà đáp:"Vâng."

Tống Mặc cùng Đậu Chiêu trở về phủ Anh Quốc Công.

Người mang thư của Tống Nghi Xuân đang chờ Tống Mặc. Nghe nói Tống Mặc đã trở lại, lập tức đi Di Chí Đường cầu kiến.

Tống Mặc lấy thư ra, nhìn qua loa, thấy trong thư đều là lời trách mắng, chỉ có dòng cuối cùng hỏi tình hình hiện tại thế nào. Hắn đột nhiên nghĩ tới việc Đậu Chiêu nhân lúc hỗn loạn mà lấy được đối bài, trở về viết thư cho Tống Nghi Xuân. Trong thư viết đều do hắn thiển cận, trong lòng chỉ nghĩ cho Di Chí Đường, lại quên mất Di Chí Đường là một phần của phủ Anh Quốc Công, sau khi nghe phụ thân dạy bảo bản thân liền rút ra bài học, quyết định gánh vác trách nhiệm, đương lúc phụ thân không có ở nhà, thay mặt người sử lý công việc của Anh Quốc Công, cũng nói bản thân đã giao cho Đào Khí Trọng trong vòng mười lăm ngày tu sửa tốt phần nhà bị thiêu hủy, tạm thời lấy ra năm vạn lượng bạc để thưởng cho ai bắt được đạo tặc xâm nhập phủ Anh Quốc Công, cũng nói đến việc được Hoàng Thượng ban ân, được cấp ba đội cận vệ quân để sử dụng, nhất nhất mà nói cho Tống Nghi Xuân biết, rồi phân phó cho người mang thư của Tống Nghi Xuân:" Sáu trăm dặm khẩn cấp, ngày đêm lên đường, nhanh chóng đưa đến tay quốc công gia."

Người mang thư không dám chậm trễ, cầm thư đi ngay.

Nhưng rốt cuộc vẫn không hết bực bội, Tống Mặc nói với Đậu Chiêu: "Ông ta không ép ta vào đường chết thì không chịu ngồi yên!"

Đậu Chiêu nhẹ nhàng vỗ lên tay hắn, dịu dàng nói: "Điều đó còn phụ thuộc xem ông ta có khả năng không? Chàng đã chết qua một lần, chẳng lẽ còn muốn chết thêm lần nữa mới coi là 'hiếu thuận'? Mẫu thân đặt trên người chàng nhiều tâm huyết như vậy, chẳng lẽ chàng lỡ lòng không quan tâm sao?"

Tống Mặc bật cười: "Nàng yên tâm, ta không phải tên ngốc càng không phải tên ngốc hiếu thảo. Nàng nói đúng. Ta đã chết một lần, sẽ không có chuyện ta để ông ta kề dao lên cổ mình thêm lần nữa."

Sau đó ôm vai Đậu Chiêu, "Ngày mai, chúng ta đến Phong Đài mua hoa tiếp đi? Tuy không mua được giống hoa quý nhưng đi giải sầu cũng tốt."

Đậu Chiêu khẽ cười.

Không muốn ở nhà phiền não với mấy việc vặt thì có?

Ngày hôm sau, dùng xong bữa trưa, nàng và Tống Mặc lại đến Phong Đài.

Có người mang tin của đạo tặc đến, người Thuận Thiên Phủ và Ngũ Thành Binh Mã Tư liên thủ, nhanh chóng đem người bị truy nã ra quy án. Sau khi tra khảo, người đó thực sự là một trong những tên đạo tặc đã xâm nhập vào phủ Anh Quốc Công, hơn nữa người báo tin còn là huynh ruột của tên đạo tặc!

Người của Thuận Thiên Phủ và Ngũ Thành Binh Mã Tư một phen trầm trồ.

Nhưng còn có điều làm người ta càng bất ngờ hơn nữa. Hóa ra, những đạo tặc bị treo thưởng kia hiểu rằng: tuy lần này có thể tránh được trận đuổi giết của phủ Anh Quốc Công, nhưng về sau vẫn sẽ bị đồng đạo giang hồ cùng người của quan phủ truy đuổi, quãng đời còn lại chỉ có thể sống chui lủi.

Thay vì cứ sống trong sợ hãi, chi bằng để huynh ruột đi lãnh thưởng, có được tiền thưởng, còn có thể thay mình hiếu kính phụ mẫu.

Hắn bảo huynh ruột cắt đầu mình đi báo án.

Huynh ruột không đành lòng. Hắn lại sợ đến lúc đó mình chết không đối chứng, nên đã dùng tên của huynh ruột đi báo an, sau đó trốn trong một hẻm ở mạn Bắc của kinh thành, chờ quan nha đến bắt.

Nghiêm Triêu Khanh biết chuyện thì hai mắt sáng lên, bảo Hạ Liễn: "Gióng trống khua chiêng đưa một ngàn lượng bạc qua - chúng ta chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình."

Hạ Liễn nhận lệnh.

Hắc đạo cùng Bạch đạo ở kinh thành náo loạn một trận.

Kẻ khởi xướng lại đang đi ngắm hoa cùng thê tử.

Có người bước về phía hai người: "Xin hỏi, đây có phải là Thế tử Anh Quốc Công - Tống đại nhân không?"

Xưng hô thất lễ, nhưng lại biết được rõ ràng Tống Mặc.

Người này chắc chắn đã điều tra Tống Mặc.

Tống Mặc lại không biết đối phương là ai.

Hắn lặng lẽ chắn trước Đậu Chiêu, bình tĩnh trả lời: "Ta là Tống Nghiên Đường."

Đậu Chiêu tò mò nhìn.

Y khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, quần áo mộc mạc, nhưng đôi mắt lại sáng rực. Quả thực, tuổi tác và tướng mạo không tương xứng với sự khôn khéo giỏi giang kia.

Nàng hoang mang.

Người này trông quen quá!

Không những đã gặp ở đâu đó mà còn rất quan trọng mới có thể lại ấn tượng sâu sắc như này!

Đậu Chiêu nhíu mày.

Sao lại nghĩ không ra?

Được dặn không được phép tới gần, đám người Chu Nghĩa Thành cũng đã lặng lẽ đi tới.

Người kia cung kính hành lễ với Tống Mặc: "Tại hạ là Trần Gia, tự Tán Chi, có thời gian ngắn làm ở Cẩm Y Vệ, sau này được lệnh đi Phúc Kiến áp giải Định Quốc Công hồi kinh..."

Tống Mặc sửng sốt.

Trần Tán Chi coi như không nhìn thấy, nói tiếp: "Tại hạ xưa nay kính trọng Định Quốc Công phẩm hạnh cao khiết, hành sự ngay thẳng lỗi lạc, nên vẫn muốn điều tra ra là ai hạ lệnh cho Cẩm Y Vệ bắt Định Quốc Công, nhưng tại hạ chức nhỏ quyền hèn nên không có tiến triển gì..."

Tới đây, hắn lộ vài phần khổ sầu, "Thế sự năm đó đã qua lâu, tại hạ rất sợ Thế tử gia sẽ quên ân oán năm đó, cũng biết rõ dùng cách này để cầu kiến sẽ khiến Thế tử gia khinh thường. Nhưng nghĩa tới nghĩ lui cuối cùng tại hạ vẫn quyết đến. Chỉ xin Thế tử gia có thể giúp tại hạ điều tra nguyên nhân cái chết của Định Quốc Công, trả lại trong sạch cho Định Quốc Công..."

Trong đầu Tống Mặc như có hồi chuông kêu vang.

Định Quốc Công đã qua đời được ba, bốn năm, hắn vẫn không dám điều ra nguyên nhân đại cữu cữu chết!

Sấm sét mưa dông đều là ơn vua.

Nếuphát hiện chuyện này liên quan đến Hoàng Thượng, chẳng lẽ bọn họ còn đi cáo trạng với Hoàng Thượng?!

Nói không chừng đánh rắn động cỏ, ngược lại khiến Hoàng Thượng cảm thấy trong lòng hắn trất chứa oán hận, không chỉ mất đi thánh ý mà còn liên lụy đến người của Tương gia ở Liêu Đông.

Điều duy nhất hắn có thể làm là chờ.

Chờ khi mọi người đều đã quên chuyện này, chờ khi tân Hoàng đăng cơ, chờ khi hắn có đủ lòng tin của tân Hoàng,... Không phải lúc này, chính hắn cũng chỉ vừa mới đặt chân vào quan trường, hành sự theo cảm tính rất dễ mắc sai lầm. Đặc biệt, sau khi đại cữu qua đời, giặc Oa hung hãn ngang ngược, lại không có thời gian ngăn chặn chúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.