Tình hình đúng như Đào Khí Trọng dự đoán, hai tráng hán một trước một sau đi tới.
Tùy tùng ra tay đánh úp, một đòn đánh cho tráng hán phía sau choáng váng.
Tráng hán đi trước nghe thấy động tĩnh, vừa quay đầu lại mặt đã trúng quyền, thét lớn một tiếng rồi cũng ngã xuống đất.
Tùy tùng cõng Đào Khí Trọng chạy ra ngoài.
Bên ngoài trời đầy sao.
Đào Khí Trọng lệ nóng rưng rưng.
“Tiên sinh!” Tùy tùng nói: “Hình như chúng ta đang ở hậu hoa viên của một nhà giàu có!”
“Hẳn là Đậu phủ!” Đào Khí Trọng quay đầu nhìn về căn phòng khi nãy.
Là hai căn nhà đá nhỏ.
Cô đơn đứng sừng sững ở góc sân, giốngnhư ngàn năm qua không ai quét tước, rất nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh chấtđống phía trước, ẩm mốc bụi bặm.
“Thật thông minh!” Ông ta không nhịn được thấp giọng thì thầm: “Nơi an toàn nhất chính là nơi khiến người ta cảmthấy bình thường đến độ xem nhẹ nó!” Đào Khí Trọng dặn tùy tùng, “Chúngta mau đến vệ sở gần nhất!”
Tùy tùng đáp “Vâng”, cõng Đào Khí Trọng chạy đi, đi qua một vườn hoa tiêu điều.
Phía sau bọn họ có tiếng bước chân truyền tới.
“Mau! Mau ngăn bọn họ lại!”
Tùy tùng cứng đờ người rồi càng ra sức chạy.
Bảy tám bóng người vội vã đuổi theo.
Hai nam tử ở bìa rừng sau căn nhà đá bước ra.
Một cao một thấp, một gầy một béo.
“Có phải là hơi lắm người đuổi theo rồi không?” Người gầy gò hỏi.
Ánh trăng chiếu vào sắc mặt bọn họ, mộtngười ánh mắt sáng trong, quắc thước nho nhã, chính là Trần Khúc Thủy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040727/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.