Đậu Chiêu tự mình làm việc ngốc nghếch nên tâm tình uể oải.
Nhưng tâm tình Đào Khí Trọng còn uể oải hơn nàng.
Hắn rời kinh vào ngày hai lăm tháng tám, ra roi thúc ngựa, khoảng bốn ngày là tới Chân Định.
Vào thành, hắn vào một quán trà, hỏi thăm Đậu gia ở Chân Định: “… Coi như viếng thăm quê hương của Hình Bộ thượng thư, Văn Hoa điện đại học sĩ Đậu Nguyên Cát Đậu các lão!”
Tiểu nhị nhìn Đào Khí Trọng ăn mặc nhưvăn sĩ, vừa nhanh nhẹn pha trà vừa cười nói: “Lão tiên sinh không phảilà người nơi này đúng không? Phủ Chân Định có ai là không biết Đậu giaBắc Lâu! Vợ của ông chủ quán trà này là con gái của một vị quản giatrong phủ Đậu gia đó, tổ tiên nhà tôi cũng từng bán bông cho Đậu gia,ngài hỏi là hỏi đúng người rồi đó!”
Lúc này Đào Khí Trọng mới cảm nhận được rõ ràng rằng ở Chân Định này, Đậu gia là rễ sâu lá tốt!
Hắn cười nói: “Ta là người Giang Nam, làm gia sư ở kinh thành nhiều năm, nay đã lớn tuổi, cáo lão hồi hương. Mấyngày trước thấy Đậu phủ gả nữ nhi, mười dặm đỏ thắm, còn xa hoa hơnngười Giang Nam ta gả nữ nhi nhiều, thế nên mới tò mò mà hỏi!”
Tiểu nhị nghe thế thì bật cười nói: “Ýngài là Đậu gia tứ tiểu thư phải không? Đậu gia tứ tiểu thư từ nhỏ đãđính ước với Tế Ninh hầu trong kinh thành, chỉ là Tế Ninh hầu lão hầugia lại mất, tứ tiểu thư thủ tiết ba năm, năm trước do nhị thái phu nhân tự mình hộ tống, đến kinh thành xuất giá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040725/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.