Tống Hàn không nghĩ mình được đi theo caca dâng hương cho mẫu thân, khuôn mặt tái nhợt của hắn có chút hồngnhuận, hoảng sợ gọi một tiếng “Ca ca”, trong ánh mắt có chút mừng rỡ khó nén.
Lòng Tống Mặc xót xa, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tống Hàn nhe răng nhếch miệng.
Đáy mắt Tống Mặc lạnh lùng, hỏi:”Làm sao vậy?”
Tống Hàn cúi đầu, rầu rĩ nói “Không sao ạ!”
Tống Mặc lại cười lạnh một tiếng, kéo áo nó ra.
Hai vệt bầm tím dữ tợn xuất hiện trên đầu vai Tống Hàn.
“Hắn đánh đệ!” Trán Tống Mặc nổi gân xanh, đôi mắt sáng ngời lóe hàn quang.
“Không, không có.” Tống Hàn lẩm bẩm, “Làđệ không cẩn thận bị ngã.” Thần sắc của hắn có chút kinh hoảng, “Thậtđó, là đệ tự ngã.” Như sợ Tống Mặc và phụ thân lại xung đột, nó nắm chặt tay Tống Mặc, trong ánh mắt là vẻ cầu xin.
Khóe mắt Tống Mặc ươn ướt.
Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi mới thấp giọngnói: “Nếu sau này hắn lại đánh đệ, đệ cứ vừa chạy vừa lớn tiếng xin tha – hắn rất sĩ diện, chắc chắn không muốn để người ta biết. Đệ đừng ngâyngốc đứng đó cho hắn đánh.”
Hắn như cảm nhận được nỗi đau tê tâm liệt phế ngày đó khi phụ thân đánh hắn… Tống Mặc nắm chặt vai đệ đệ.
“Đệ biết rồi!” Tống Hàn nhìn Tống Mặccười, nụ cười tái nhợt mà yếu đuối. Đậu Chiêu không khỏi hoài nghi, nếuthực sự Tống Nghi Xuân lại đánh hắn, hắn có dũng khí phản kháng lại nhưTống Mặc đã dặn không.
Tống Mặc bảo Trần Hạch đi lấy hai lọthuốc kim sang tốt nhất đến, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040723/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.