Ngụy Đình Du cười khổ, gọi Tống Mặc một tiếng “Tỷ phu” .
Ca ca, hắn thật đúng là gọi không ra miệng!
Tống Mặc hơi hơi cười, trông thật khiêm tốn.
Đậu Thế Anh rất hài lòng.
Hai chàng rể đều xuất thân hiển hách, lại có thể chào hỏi theo thứ bậc nhà vợ, đây là sự tôn trọng với con gáicủa mình, cũng là tôn trọng Đậu gia.
Vì từ đường họ Đậu không ở kinh đô, ôngbèn dẫn Tống Mặc và Đậu Chiêu đến chính sảnh, dập đầu trước bài vị tổtiên Đậu gia, dâng hương, coi như là đã bái tế tổ tiên, bẩm báo chuyệnvui. Sau đó lại dẫn bọn họ về phòng khách, dập đầu với đám người Đậu Thế Xu, coi như chính thức nhận người thân.
Có lẽ là sợ phủ Anh Quốc công quá xa hoa, vàng bạc có giá nhưng sách vở thì vô giá, lễ gặp mặt của Đậu Thế Xu làcuốn “Xuân Thu” in ấn từ tiền triều, lễ gặp mặt của Đậu Thế Hoành là bộ“Tứ thư chú thích”, huynh trưởng như Đậu Văn Xương, Đậu Bác Xương, hoặclà tặng tập cẩm mặc, hoặc là lâm tâm chỉ, hoặc đồ rửa bút bằng ngọc… đều là những thứ để đọc sách, nghiên cứu học thuật.
(Lâm tâm chỉ: Tinh phẩm của thi họa, một trong bốn loại văn phòng tứ bảo nổi danh đất Huy Châu, Từ đời Đường,Huy Châu trở thành nơi sản xuất chính của văn phòng tứ bảo, ngoài nghiên mực, mực Huy Châu được xưng tụng bậc nhất thiên hạ thì loại giấy lâmtâm chỉ này càng là bảo vật)
Đậu Chiêu mỉm cười.
Tống Mặc liền nhân lúc không ai để ý, nhỏ giọng hỏi Đậu Chiêu: “Nàng cười cái gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040720/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.