Lúc này họ hàng bên Đậu gia đều đến, bên ngoài ầm ĩ xôn xao, tân nương tử trong phòng ngược lại lại rất bình thản.Đậu Chiêu nhàn nhã dùng bữa sáng, Kỷ Vịnh đến.
Hắn hỏi Đậu Chiêu: “Muội thực sự sẽ gả cho Tống Mặc?”
Lần này Đậu Chiêu gật đầu rất nghiêm túc, nói: “Muội cảm thấy hắn cũng không tệ lắm!”
Kỷ Vịnh nhất thời cáu không có chỗ phát tiết, trừng mắt nói một câu “Mặc kệ muội” rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Đậu Chiêu mỉm cười.
Kỷ Vịnh, ít nhất cũng không phân tốt xấu mà làm gì Tống Mặc.
Đương nhiên nàng cũng chẳng tin Tống Mặccó thể chịu thiệt thòi gì được nhưng Kỷ Vịnh có thể tôn trọng quyết định của nàng vẫn khiến nàng cảm thấy vui vẻ.
Triệu Chương Như chạy vào vào: “Thọ Cô, sau này ta có thể đi thăm muội chứ?” Nàng có vẻ có chút xúc động.
Đậu Chiêu nhớ lại lúc hai người còn nhỏ, cùng ngồi dưới tang cây xem kiến.
“Đương nhiên!” Nàng ôm vai biểu tỷ, mắtươn ướt nói: “Chẳng phải tỷ nói muốn đi dạo chơi trong phủ Anh Quốc công sao? Muội nghe người ta nói, hậu hoa viên phủ Anh Quốc công xây dựngtheo kiểu nhà vườn Giang Nam, có hồ có suối, mùa hè có thể chèo thuyền,mùa đông có thể trượt băng, mùa xuân mùa thu có thể câu cá. Nếu tỷ không chính mắt nhìn thì đáng tiếc lắm đó!”
Triệu Chương Như cười nói: “Muội lại gạtta! Mùa xuân cá mới lớn bằng hạt đỗ, sao mà câu được chứ?” Lại khôngnhịn được mà rơi nước mắt.
Nhất thời lòng Đậu Chiêu xót xa, cũng khóc theo.
Trong chút chốc, cả phòng chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040710/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.