(Thúc giục chuyển đồ của tân nương)
Tống Mặc cũng không chú ý đến chuyện này.
Từ sau khi vào đại sảnh, ánh mắt của hắn vẫn tập trung vào Tống Hàn không hé răng nói lấy nửa câu kia.
Tống Hàn vẫn thật cẩn thận nhìn ca ca,thấy Tống Mặc nhìn về phía mình, nhất thời mắt đỏ lên, đáng thương màgọi một tiếng “ca ca” sau đó lại sợ hãi liếc nhìn Tống Nghi Xuân đangtươi cười nói chuyện với Lục Trạm, như thể đang nói, không phải đệ không nhớ ca ca mà là sợ bị phụ thân trách phạt nên mới không thể không xacách ca ca.
Ánh mắt Tống Mặc thoáng ảm đạm.
Đệ đệ cùng cha cùng mẹ của mình nhưng lại rụt rè sợ hãi như vậy.
Lúc ba tuổi, bị bắt nạt nước mắt lưngtròng sẽ khiến người ta thấy thật đáng yêu, lúc mười tuổi gặp chuyện ấmức nước mắt lưng tròng sẽ khiến người ta cảm thấy đơn thuần nhưng bâygiờ, nó đã mười ba tuổi rồi…
Lần cuối cùng hắn gặp Tống Hàn vẫn là lúc tế tổ tết nguyên đán.
Khi đó Tống Hàn mới cao đến ngực mình.
Chỉ hơn nửa năm không gặp, Tống Hàn đãcao tới bả vai mình, hình như còn cao hơn hồi mình mười ba tuổi. Chỉ làquá gầy, sắc mặt vừa xanh vừa trắng như thể thiếu ăn thiếu mặc, tinhthần cũng không tốt.
Kẹp giữa phụ thân và mình, hẳn là nó cũng rất khổ sở.
Tống Mặc không nhìn Tống Hàn.
Có đôi khi, quá quan tâm lại là độc dược.
Không bằng cứ nhìn từ xa, lúc có chuyện vươn một tay giúp đỡ, như vậy cũng tốt với nó hơn.
Tống Mặc cười đi tới bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040706/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.