Edit: Heo
Trời tang tảng sáng, Đậu Chiêu đứng dướihành lang, Tống Mặc không nhìn rõ vẻ mặt của nàng nhưng dáng đứng thẳngtắp của nàng tựa như hàn mai trong tuyết, ngạo nghễ mà cô độc, sự caongạo hiện rõ, tựa như núi xanh trầm tĩnh, an nhiên bình thản đứng bêncạnh hắn.
Chuyện cũ như đèn kéo quân hiện lên trong đầu hắn.
Khi mới gặp là thiếu nữ tài cao trí tuệ,khi gặp lại phóng khoáng hào sảng, lúc nguy nan lại bất chấp ngày đêmchạy đến cứu giúp, lúc đau lòng lại lẳng lặng quan tâm. Còn cả một chiều làm việc bên ruộng cúc giúp mình cả đêm an giấc ngủ ngon; cùng trèo lên cây đào dại nhìn ngắm thôn xóm xa xa, tất cả đều như làn gió mát lànhtrong buổi sáng mùa thu, nhẹ nhàng lướt qua tim hắn.
Sự tốt đẹp của Đậu Chiêu luôn lặng lẽ bộc lộ như vậy, sẽ khiến người ta lơ đãng mà xem nhẹ, cũng khiến người tacảm nhận được trong chính những lúc lơ đãng ấy.
Tống Mặc đột nhiên cảm thấy kích động.
Bây giờ Đậu Chiêu đang nghĩ gì?
Trong lúc lơ đãng hắn đã xem nhẹ điều gì?
Tống Mặc quay người, bước nhanh về phía Đậu Chiêu.
Khuôn mặt của Đậu Chiêu dần dần hiện rõ trước mắt hắn.
Mái tóc đen nhánh, gương mặt trắng hồng,mày dài đến tóc mai và cả đôi môi ửng hồng như hoa, nụ cười lấp lánh,tất cả đều dần dần trở nên thật sinh động.
“Đậu Chiêu.” Hắn mở to mắt nhìn nàng chăm chú. “Nếu chúng ta có duyên, có thể kết làm phu phụ thì sao?”
Mặt trời phía xa xa kia chẳng biết từ khi nào đã biến thành màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040677/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.