Ngụy Đình Du tỉnh lại trong cơn đau đầu,còn chưa mở to mắt thì đã nghe một giọng nói dịu dàng đang hỏi mình:“Hầu gia tỉnh rồi sao?” Mùi gỗ mộc thản nhiên ùa đến, thân mình mềm mạiđỡ lấy mình, bát sứ ấm áp từ từ kề bên miệng: “Hầu gia, uống bát canhgiải rượu sẽ thoải mái hơn đó!”Hắn lười biếng mở to mắt ra, mơ mơ màngmàng uống hết bát canh giải rượu, lại gục đầu định ngủ tiếp, lòng thầmnghĩ tỳ nữ này là ai? Sao giọng nói lại xa lạ như vậy? Nhưng mà rất dễnghe, người mềm mại thơm thơm, động tác lại dịu dàng, so với gia đinhbình thường hầu hạ mình thoải mái hơn nhiều… Suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu, hắn đột nhiên nhớ ra hôm qua mình đã thàn thân, không khỏi hét tomột tiếng, ngồi dậy, mở to mắt ra lại thấy Đậu Minh ngồi bên giường đang thu dọn bát canh còn chưa kịp đứng dậy.
“Ngũ tiểu thư?!” Mắt Ngụy Đình Du trợntrừng như chuông đồng, “Ngươi… sao ngươi lại ở đây?” Hắn vô cùng bối rối nhìn quanh bốn phía, lòng lại sợ hãi liệu hôm qua mình có làm gì saikhông? Lọt vào tầm mắt lại là hỉ phòng đỏ thấm thì hắn mới chắc chắnmình thực sự đang ở trong tân phòng nhà mình, lòng cũng an tâm hơn chút, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chợt nghe Đậu Minh dịu dàng cườihỏi hắn: “Hầu gia làm sao vậy? Hay là gặp phải ác mộng?” Nói xong, kéotay áo che mặt cười, đôi mắt hạnh to tròn như làn nước mùa xuân lấp lánh tình ý dịu dàng khiến Ngụy Đình Du nhìn mà ngẩn ngơ, hồi lâu sau cũngchưa lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040676/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.