Tống Nghi Xuân đứng dưới hành lang ở thượng phòng, nhìn hộ vệ toán loạn trong viện, chỉ cảm thấy cả người rét run.Tống Mặc lại mất tích! Nó chạy từ đườngnào? Ai cứu nó ra? Biết thế này lẽ ra mình nên phái một người trôngchừng mới phải. Nhưng đứa con trai này của mình không chỉ túc trí đa mưu mà còn miệng lưỡi khéo léo, dù phái người canh gác thật đi nữa, biếtđâu lại bị nó xui khiến.
Nghĩ vậy, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Thường hộ vệ trầm mặt đi tới.
“Quốc công gia.” Hắn ôm quyền hành lễ, “Không phát hiện ra cái gì cả.”
“Không phát hiện ra cái gì cả!” Tống Nghi Xuân nhất thời nổi trận lôi đình, “Chẳng lẽ nó có thể bay lên trời được sao?”
Lời vừa ra miệng, hai người cùng chấn động.
Tống Nghi Xuân và Thường hộ vệ nhìn nhau, hai người vội vàng đi vào phòng. Nóc phòng có mấy tấm lọng che đã bị xốc lên.
“Người đâu, mau tới đây!”Tống Nghi Xuân phấn khích, lớn tiếng gọi người.
Chỉ chốc lát sau, Thường hộ vệ đã dẫn mấy người đi lên.
“Quốc công gia”, rất nhanh, hắn vươn đầura khỏi lọng che, “Mái ngói bị cạy ra, còn có dấu vết móng sắt để lại –có người tiến vào từ ngõ nhỏ phía đông, cứu Thế tử gia.”
Ngõ nhỏ phía đông, bên cạnh chính là Di Chí đường.
Tống Nghi Xuân nhíu mắt, trầm giọng nói: “Vây chặt Di Chí đường cho ta, trong phạm vi ba thước, phải tìm bằng được người.”
“Vâng!” Thường hộ vệ dẫn người đi đến Di Chí đường.
Tống Nghi Xuân lại suy sụp ngồi xuống bên sập ở cạnh cửa sổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040619/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.