Mấy ngày sau đó, Đậu Chiêu dồn toàn bộ sức lực vào Đậu Minh.Đại phu đổi hết người này qua người nọ, phương thuốc cũng thay đổi mấy lần, Đậu Minh vẫn cứngơ ngơ ngác ngác như cũ, không nói một lời, không ăn cái gì, không để ý đến ai.
Chu ma ma vội đến độ muốn khóc: “Thế này mãi sao được, phải làm sao bây giờ!”
Đậu Chiêu cũng chẳng có cách gì khác.
Đoạn Công Nghĩa đãđến kinh thành, phái người truyền tin về, nói Vương Đàn căn bản khôngphá hoại văn thư của Vương Nam mà là Vu Nhị thực sự gây ra chuyện – hắnđánh bạc thua, giật dây Thượng Nhị trộm đồ rửa bút cổ của Vương Đàn đibán, bị người của Vương gia phát hiện, đuổi hắn và Thượng Nhị ra khỏiVương phủ.
Manh mối bị cắt đứt.
Đậu Chiêu thở dài thườn thượt.
Nhị phu nhân, tam phu nhân và mấy vị đường tẩu đều đến đây thăm Đậu Minh.
Chuyện Đậu Minh bịlừa ảnh hưởng quá xấu đến danh dự của Đậu gia, nhị thái phu nhân, nhịphu nhân và Đậu Chiêu sớm đã thống nhất cách nói, mặc kệ là ai hỏi đềuchỉ nói là Đậu Minh làm loạn đòi đến kinh thành tìm mẫu thân, Đậu Chiêukhông đồng ý nên hờn dỗi với Đậu Chiêu, đêm khuya trốn trong vườn hù dọa Đậu Chiêu, nào ngờ lại tự mình dọa mình.
Nàng thành ra thếnày, bất kì ai thấy cũng đều muốn đưa ra cách để giúp đỡ, hoặc giớithiệu danh y hoặc giới thiệu đạo trưởng nào đó. Nhưng đám nữ quyến bênĐông Đậu không biết là tin vào lí do thoái thác của nhị thái phu nhân,cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một việc nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040611/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.