Sắc mặt Đậu Minh tái nhợt, hai mắt đăm đăm, ngồi trên giường như con tò te không có hồn phách, nhìn qua trông rất im ắng.Chu ma ma ôm nàng khóc rống.
Đậu Chiêu đứng trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mắt.
Từ sau khi Đậu Minh được Đoạn Công Nghĩa cứu về, nàng liền biến thành bộ dạng như thế.
Chuyện trên đời lại kì diệu đến thế.
Nếu Bàng thị hành xửđường đường chính chính thì sao Đậu Minh có thể hiểu nhầm Vu Nhị là Bàng thị phái tới? Sao có thể rơi vào cạm bẫy đầy sơ hở của Vu Nhị như vậy?
Nhưng chuyện trên đời lại kì diệu như vậy đó.
Các nàng luôn thích chơi mấy trò âm mưu quỷ kế, kết quả lại bị chính những âm mưu quỷ kế này hãm hại.
Đây có coi là người giỏi bơi chết đuối không?
Trong lúc suy nghĩ, Tố Lan vội bước đến thấp giọng bẩm: “Tiểu thư, Đoạn hộ vệ đến!”
Đậu Chiêu nhìn Đậu Minh rồi xoay người đi ra ngoài.
Mọi người đều không phát hiện ra ngón tay Đậu Minh hơi giật giật.
Trong phòng, ĐoạnCông Nghĩa đang cung kính hành lễ với Đậu Chiêu: “Tứ tiểu thư, tôi đãtheo lời dặn dò của tiểu thư mà nói với quan phủ rồi. Lỗ Tri phủ nói,chuyện này ông ấy nhất định sẽ xử lý theo lẽ phải, quyết không để choVương lão thất và Mạc Nhị Cô kia nói linh tinh. Xin người yên tâm.” Lúcnói câu này, ngữ khí của hắn có chút nhẹ nhàng – nếu không phải là làmhộ vệ Đậu gia, Lỗ đại nhân đường đường là tiến sĩ nhị bảng, tri phủ tứphẩm sao lại chịu nói chuyện khách khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040610/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.