Thị trấn Thực Định ồn ào sôi nổi, xe ngựa vừa chạy qua cổng thành, Đậu Chiêu liền nghe thấy có người hô hào: “Mau tới Đông Đậu lấy tiền thưởng!”Tổ mẫu giật nảy mình, luôn miệng hỏi Hồng Cô: “Nhận tiền thưởng gì cơ?”
Đậu Chiêu cũng thấy lạ, ngẫm nghĩ một lát thì hiểu ra, thấy tổ mẫu hỏi thế thì cười đáp: “Chắc là Bá Ngạn đỗ cử nhân đấy ạ.”
“Ồ!” Tổ mẫu nghe vậy rất vui vẻ, giục Hồng Cô: “Mau đi hỏi han xem.”
Xe ngựa dừng lại, Hồng Cô xuống xe, hỏi bừa một người.
“Ngũ thiếu gia Đậu gia đỗ cử nhân, Tháiphu nhân cho người phát thưởng trước cửa, chậm chân là hết phần.” Ngườiđó trả lời ngắn gọn rồi vội vàng chạy đi.
“Ôi chao, thật tốt quá!” Tổ mẫu mặt màyrạng rỡ, “Đậu gia lại có đại quan nữa rồi!” Không hề trách người takhông nhiệt tình với mình.
Đậu Chiêu bất giác nắm chặt bàn tay đầyvết chai của tổ mẫu. Kiếp trước nếu không có tổ mẫu, có lẽ nàng đã trởthành một người chanh chua khó tính, cả ngày chỉ biết hận trời oán đất,cũng không cách nào được sống những ngày tươi đẹp ở Đậu gia.
Về đến nhà, Đậu Chiêu chuẩn bị ít văn phòng tứ bảo làm quà rồi cùng Đậu Minh sang Đông phủ.
Mẫu thân của Đậu Khải Tuấn Tam phu nhânmặc một bộ đồ vải lụa bồi Hàng Châu in hoa văn như ý màu xanh ngọc mớitinh, mặt tươi như hoa, xung quanh là các nữ quyến đến chúc tụng xãgiao.
Đậu Minh khinh thường, “hừ” một tiếng lạnh lùng.
Đậu Chiêu bảo nàng ta: “Không muốn đến thì đừng đến, thiếu gì lý do. Nếu đã đến thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040606/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.