Tống Mặc nghe Ngụy Đình Du trả lời vậy, thầm gật đầu.
Hắn vừa cùng đám người Ngụy Đình Du đi ra ngoài vừa hàn huyên với Ngụy Đình Du: “Bình thường ngươi thích làm gì tiêu khiển?”
Ngụy Đình Du kính cẩn nói: “Bình thường ở nhà đọc sách viết chữ, cũng không có gì tiêu khiển.” Lại khách khí hỏiTống Mặc: “Không biết bình thường Thế tử gia làm gì tiêu khiển?”
Trương Nguyên Minh nghe xong toát mồ hôi.
Có cách nói chuyện này sao?
Không đợi Tống Mặc trả lời, hắn đã vộivàng ở bên bổ sung: “Đệ đệ này của tôi thích cưỡi ngựa bắn tên! Bìnhthường hay cưỡi ngựa ở bên sông đào ngoài kinh thành!”
Sống ở kinh thành chẳng dễ dàng gì. Không phải nhà ai cũng có thể cưỡi ngựa.
“À!” Tống Mặc vừa nghe đến đây đã thấyhứng thú, thoáng suy nghĩ rồi nói với Cố Ngọc: “Nếu không ngày mai chúng ta cùng Tế Ninh hầu cùng ra bờ sông cưỡi ngựa đi!”
Sao Cố Ngọc không nhìn ra được là Tống Mặc đang có ý tiếp cận Ngụy Đình Du, hắn quả quyết phối hợp.
“Được!” Hắn cao giọng cười, nói với Ngụy Đình Du, “Chúng ta cứ quyết định vậy đi, đầu giờ Mão ngày mai, không gặp không về!”
Ngụy Đình Du và Uông Thanh Hải ngạc nhiên, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương mấy phần bất an.
Trương Nguyên Minh còn tưởng rằng là Ngụy Đình Du có duyên được lọt vào mắt xanh của Tống Mặc, nghe vậy mừng rỡ,vội đáp lời thay Ngụy Đình Du: “Đến lúc đó nhất định sẽ đến!”
Tống Mặc hơi vuốt vuốt cằm, thần sắc tựphụ lại thong dong khiến cho người bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040601/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.