Lúc Tống Mặc đi vào phòng của mẫu thân,Tương thị đang khe khẽ nói chuyện với quản gia, nghe thấy nha hoàn hầuhạ trong phòng khách đều nũng nịu gọi “Thế tử gia”, nàng biết con đãquay về từ Thực Định. “Gặp Đậu tứ tiểu thư?” Cho hạ nhân trong phòng đi, Tương thị cười tự tay pha trà cho con. “Gặp rồi ạ!” Tống Mặc vội đứng dậy đónlấy chung trà, “Đậu tứ tiểu thư bảo con thay nàng cảm ơn ngoại tổ mẫu và người, nói là nếu có dịp đến kinh thành thì sẽ thu xếp đến bái phỏng.Còn tặng quà đáp lễ người, con để Trần Hạch đưa cho Hoắc ma ma rồi. Hoắc ma ma là nhũ mẫu của Tương thị. Nghe thấy Đậu Chiêu tặng quà đáp lễ, bà vô cùng cao hứng, cười nói: - Đi, đi xem xem Đậu gia tứ tiểu thư tặng gì cho ta nào. Tống Mặc và Tương thị cùng qua trắc phòng ở bên nhà kho. Chẳng qua chỉ là chút tơ lụa gấm vóc, tuy đều là thượng phẩm nhưng cũng không có gì quá đặc sắc. Tống Mặc nói: “Đậu tứ tiểu thư không ngờngoại tổ mẫu và mẫu thân lại để con tự mình đến cửa nói lời cảm tạ, lạivì chuyện này giấu người nhà, nhất thời nên vội sai người đến châu ThựcĐịnh mua mấy món quà, còn dặn con nói với mẫu thân, chỉ là chút lễ mọn,không đủ thể hiện thành ý, xin mẫu thân đừng lấy làm phiền lòng.” Tương thị vuốt vuốt hoa văn trên vải, cảm khái nói: “Có cái gì mà ta chưa thấy chứ, tâm ý của nàng cũng thật hiếm có.” Tống Mặc thầm thở phào nhẹ nhõm, cười cười cùng mẫu thân đi ra ngoài. Chân Tương thị lại mềm nhũn, nếu không phải Tống Mặc nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp thì thiếu chút nữa nàng đã ngã sấp xuống rồi. Tống Mặc hoảng hốt: “Mẫu thân, người làm sao vậy?” “Không sao, không sao!” Tương thị cười trấn an con, sắc mặt lại tái nhợt không thể che giấu. “Mẫu thân!” Tống Mặc vội đỡ mẫu thân về phòng, lại truyền gọi ngự y đến bắt mạch cho mẫu thân. Tam công chúa và Phò mã Thạch Túy Lanđang thoải mái đi chân trần ngồi xuống đất trong nhà thủy tạ, uống rượubằng chén xà cừ, nói chuyện với Tống Nghi Xuân nghe nói vậy thì vội vàng chạy đến, vừa khéo gặp Tống Mặc đang tiễn Ngự y Dương Loan. Mọi ngườiđều là thân quen, Tống Nghi Xuân cũng không khách khí, kéo Dương Loanđang định ra ngoài về, đi thẳng đến thư phòng của Tống Nghi Xuân. “Phu nhân sao vậy?” Tống Nghi Xuân lo lắng nói. “Không có gì đáng ngại.” Dương Loan nói, “Buồn bực công tâm, uống thuốc tán khí là khỏe lại thôi.” Tống Nghi Xuân thở dài nói: “Từ sau khiđại cữu huynh gặp chuyện không may, nàng vốn chẳng được ngủ ngon lấy một ngày. Không bằng người thêm mấy vị thuốc an thần vào đó đi.” Cái này quá đơn giản. Dương Loan cười nói “Được!” rồi lại kê đơn thuốc cho Tương thị, sau đó Tống Nghi Xuân mới tiễn Dương Loan ra ngoài. Tống Nghi Xuân lại đến thượng phòng. Vẻ mặt Tương thị tiều tụy dựa vào thành giường. Thấy Tống Nghi Xuân tiến vào, bọn nhahoàn kính cẩn uốn gối hành lễ, hô “Quốc công gia”, Tương thị cũng yếu ớt gọi “Quốc công gia”. “Giờ nàng cảm thấy thế nào?” Tống NghiXuân không chớp mắt bước tới trước giường, cẩn thận nhìn sắc mặt Tươngthị rồi nói: “Vừa rồi ta gặp Dương Tú Sơn, hắn nói nàng không sao, uốngthuốc an thần dưỡng khí là khỏe lên thôi.” Nói xong ngồi xuống bêngiường, cầm tay Tương thị đang đặt trước chăn mỏng. “Ừm, tay còn hơilạnh, nàng cũng phải tự để ý một chút. Chúng ta đều không còn trẻ nữa,không thể cứ ỷ khỏe cậy mạnh như trước được. Dương Loan tự Tú Sơn. Tương thị mỉm cười nói: “Tam phò mã nói sao?” Lần này Tống Nghi Xuân đến phủ tam công chúa chủ yếu là muốn thông qua Thạch Tú Lan để nói chuyện với Liêu Vương. “Ta ra mặt, Thụy Phương còn có thể nóichữ “Không” sao?” Tống Nghi Xuân vỗ ngực nói, “Nàng cứ yên tâm đi, trước khi mọi người tứ cữu huynh đến thì nhất định sẽ có thư báo về.” Thần sắc Tương thị cũng thoải mái hơn, cảm kích nói lời “Đa tạ” với Tống Nghi Xuân. “Vợ chồng già với nhau, nói cái này làm gì.” Tống Nghi Xuân nói xong, vẻ mặt có chút bình thản. Tương thị cười nói: “Nếu đã là vợ chồng già, chàng còn chuyện gì mà không thể nói với thiếp?” Tống Nghi Xuân cười gượng hai tiếng, thấp giọng nói: “Giờ nhạc mẫu đều đã bình an vô sự, Hàm Châu cũng qua đời,ta thấy hôn sự của Thiên Tứ…” Tương thị hiểu ý trượng phu, cười nói: “Đương nhiên là do chàng làm chủ.” Trượng phu có thể miễn cưỡng đồng ý choTống Mặc lấy Hàm Châu vào lúc Tương gia nguy cấp như vậy đã là tình thâm nghĩa trọng, giờ Tương gia nghèo khó, Tống gia tuy không cần con dâugiúp đỡ nhưng lấy con gái của tội thần về làm dâu trưởng, Tống Nghi Xuân tuyệt đối sẽ không đồng ý, lúc trước nói với hắn cũng là miễn cưỡngđồng ý, chẳng bằng nói là bất đắc dĩ mà tạm thời đồng ý vậy thôi… Giờ nguy cơ của Tương gia đã được tháo gỡ, hơn nữa Hàm Châu cũng đã chết, hai nhà Tương Tống không thể có hôn sự qua lại nữa. Vẻ vui mừng ánh lên trong mắt Tống Nghi Xuân. Bên ngoài có tiếng rèm va chạm, Tống Hàn chạy vào. “Mẫu thân, mẫu thân, người làm sao vậy?”Bổ nhào vào trước giường mẫu thân, lúc này mới thấy phụ thân, nó vộiđứng thẳng người, cung kính vấn an phụ thân. Tống Nghi Xuân vui mừng “Ừm” một tiếngnhưng vẫn khiển trách: “Sư phụ dạy con thế nào? Lúc ca ca con bằng tuổicon đã rất quy củ, đi đứng đâu vào đấy…” Tống Hàn bĩu môi, nước mắt lưng tròng nhìn mẫu thân. Tương thị vội nói: “Được rồi, được rồi,con còn nhỏ, lớn lên sẽ biết.” Sau đó vội chuyển đề tài, nói: “Mấy hômnay thiếp rất mệt, địa tô tháng Bảy đành nhờ Hầu gia thu giúp vậy!” Phủ Anh Quốc công có 12 điền trang đượcngự ban, cũng giống như quan nha, hàng năm đều thu địa tô vào hai mùađông, hè. Lúc này, những người đứng đầu điền trang phải về phủ Anh Quốccông để kiểm kê. “Được chứ!” Tống Nghi Xuân sảng khoái nói, “Dù sao cũng có tổng quản, ta ở bên làm Bồ tát bùn là được.” Hắn không hiểu chuyện này. Tương thị buồn cười. Tống Mặc mang thuốc trở về, thấy khôngkhí trong phòng vui vẻ hòa thuận, hành lễ với cha mẹ rồi nói: “Nóichuyện gì mà vui như vậy!” Tống Nghi Xuân như gặp được cứu binh, vội hỏi: “Mẫu thân con bảo ta giúp chuyện thu địa tô mùa hè, ta còn phảigiúp các cữu cữu của con gặp Liêu vương, ta thấy chuyện này giao cho con là ổn thỏa nhất. Chẳng phải Hồng tiên sinh khen ngợi con học tính toánrất giỏi sao? Vừa khéo giúp ta quản công việc lặt vặt.” Tống Mặc rất bất ngờ, nhìn qua phía mẫu thân. Tống Nghi Xuân lại như sợ Tống Mặc đổi ý, vội vàng nói: “Chuyện này cứ quyết định vậy đi.” Sau đó nói: “Ta quanhà kho xem sao, có cái gì thích hợp đem tặng cho Liêu vương. Nàng cóchuyện gì thì nói với Thiên Tứ đi!” Câu cuối cùng là nói với Tương thị,nói xong đứng dậy định đến nhà kho. Tương thị thở dài, nói với con: “Chẳngqua là đi làm chút việc, mấy hôm nay con chạy đông chạy tây ngay cả ngủcũng chưa được ngủ cho yên giấc, bên cữu cữu con cũng chẳng có gì,chuyện trong nhà không cần con lo. Con đi tìm bọn Ngọc ca nhi chơi đi!” Ngọc ca nhi đại danh là Cố Ngọc, làtrưởng tôn của Vân Dương bá Cố Toàn Phương. Phu nhân của Cố Toàn Phươnglà cô mẫu của Tống Nghi Xuân. Hai người thành thân chưa đầy một năm thìTống thị bị bệnh qua đời, sau này Cố Toàn Phương tuy lấy đường muội củaTuyên Ninh hầu Quách Hải Thanh nhưng vẫn thân thiết với Tống gia như khi Tống thị còn sống. Cho nên Tống gia và Quách gia cũng thân thiết vớinhau hơn. Mẫu thân của Cố Ngọc là bào muội của VạnHoàng hậu, lúc sinh hắn vì khó sinh mà chết. Hắn và Tống Mặc sinh cùngnăm, bộ dáng thanh tú, đẹp đẽ, giống như nữ tử vậy nhưng tính tình lạivô cùng bướng bỉnh, một câu không hợp là có thể đánh lộn. Nhưng hắn lạikhông cho phép tùy tùng bên người có thể động thủ tùy tiện. Muốn đíchthân ra trận, hắn đánh người khác còn dễ ăn nói, nếu người khác đánh hắn cũng không chịu thua kém, vì thế gặp tai họa không biết bao nhiêu lần.Hoàng hậu thương yêu cốt nhục duy nhất mà muội muội để lại, chiều chuộng hắn vô cùng. Chuyện quá rắc rối thì còn tự mình ra mặt giải quyết chohắn, ăn chơi trác táng khắp kinh thành, những nhà quan lại đều tránh xahắn. Chẳng bao lâu hắn đã có ngoại hiệu là tiểu bá vương chốn kinhthành. Có người cố ý giật dây hắn đi trêu chọc Tống Mặc. Ở kinh thành, Tống Mặc cũng là người có thân phận đặc biệt. Nghe nói Tống Nghi Xuân đối xử với hắn vô cùng nghiêm khắc, mời một lúc mấy vị đại nho đến dạy hắn học vấn, ngoài Chư tử bách gia, cầm kì thi họa còn phải học thiên văn lịch pháp (cáchlàm/tính lịch),tính toán, bắn cung cưỡi ngựa. Thời gian của hắn hầu như là không đủ dùng, hiếm khi xuất môn, người biết hắn đều rất ít. Nhữngngười chưa từng gặp Tống Mặc đều thích lén gọi hắn là “con mọt sách củaphủ Anh Quốc công”, những người đã gặp Tống Mặc thì đều giữ im lặng. Trên thực tế, lúc đó Tống Mặc đã đượcTương Mai Tôn đẩy ra chiến trường rèn luyện lòng dũng cảm, hắn coi CốNgọc như đại nhân nhìn đứa trẻ, căn bản không ngang hàng, đương nhiên là cũng chẳng coi sự khiêu khích của Cố Ngọc ra gì. Cố Ngọc ẩu đả Tống Mặc ngay trong yến tiệc của hoàng gia. Tống Mặc không chút khách khí đánh Cố Ngọc thành đầu heo trong tiếng xin tha của Vạn Hoàng hậu. Khi đó Liêu Vương còn chưa được phân đất, chỉ sợ thiên hạ không loạn, ở bên giúp đỡ Tống Mặc. Thái tử toát mồ hôi, kéo Tống Mặc lại kéo Cố Ngọc, kết quả hai bên đều chẳng nghe lời hắn, hắn hoảng hốt vội gọithị vệ, lúc này mới tách hai người ra được. Vạn Hoàng hậu ôm Cố Ngọc khóc, Tương thị liền ôm Tống Mặc khóc. Hoàng thượng đành phải giả như không biết, bảo mình uống say, phải đi nghỉ ngơi. Ai ngờ Cố Ngọc từ đó tâm phục khẩu phục Tống Mặc, ngày ngày chạy đến phủ Anh Quốc công tìm hắn chơi. Tống Mặc đâu có thời gian tiếp hắn, gạt hắn qua một bên không để ý tới. Hắn cợt nhả chẳng cho là đúng, đi theoTống Mặc dai như đỉa đói, Tống Mặc đi đâu hắn theo đó, đánh không đánhtrả, mắng không mắng trả, bị Tống Mặc vứt xuống giếng suýt thì chếtđuối, được người cứu lên cũng chẳng nói với người lớn, tiếp tục đi theoTống Mặc. Lúc này Tống Mặc mới để ý đến hắn. Bảo hộ vệ của mình cũng chính là người được Đoạn Công Nghĩa gọi là “Kiếm giấu trong hộp” dạy hắn tập võ. Cố Ngọc thực hiện trung bình tấn suốt 2 nén hương, tay chân mỏi nhừ cũng không kêu than một tiếng. Tống Mặc thấy thế, bảo Nghiêm Triều Khanh cho hắn đi đọc sách. Tương thị muốn nói lại thôi. Tống Mặc cười lạnh: “Quách gia chơi trò“chiều chuộng sinh hư rồi giết người” thì chơi nhưng dám tính kế đến phủ Anh Quốc công thì không thể tùy tiện được Con vốn đã chuẩn bị tính toán món nợ này với Quách gia rồi, nhưng nể mặt Cố Ngọc nên thôi, thù oánnày để tự Cố Ngọc tháo gỡ là được.” Tương thị không nói gì nữa. Chẳng qua chỉ 2,3 năm mà Cố Ngọc như biến thành con người khác, không chỉ đối xử khiêm tốn với người ngoài, nóinăng nho nhã mà còn hào sảng phóng khoáng, ai cũng có thể thân thiết. Vạn Hoàng hậu khen ngợi Tống Mặc với Tương thị không biết bao nhiêu lần. Có đôi khi Tống Mặc cũng để cho Cố Ngọc giúp mình làm việc, hai người vui chơi với nhau đôi lần. Tương thị thấy khó lắm con mới có bạncùng tuổi mà chơi, Cố Ngọc lại biết quay đầu, cũng thường cổ vũ con rangoài chơi với Cố Ngọc. “Nó ngoài cưỡi ưng cưỡi ngựa thì còn cóchuyện gì?” Tống Mặc cười nói, “Không bằng để con giúp mẫu thân kiểm kêchuyện điền trang? Tốt xấu gì cũng là việc trong nhà, học chút chuyệncũng không thừa đi đâu cả.” Mấy hôm nay Tương thị lo lắng vô cùng,cuối cùng các ca ca vẫn lần lượt qua đời, miệng nàng không nói nhưnglòng lại thầm tự trách, cảm thấy là mình hại các ca ca, nếu sớm nghe lời tiểu cô nương kia có lẽ chuyện đã chẳng đến nước này. Nghĩ ngợi nhiều,tinh thần lại hoảng hốt. Trưởng tử là do hai nhà Tống Tương cẩn thận bồi dưỡng nên người, nàng rất yên tâm với con. “Nhà này sớm muộn cũng là của con, con đã có hứng thú thì đi học đi!” Tương thị cười bảo người ta đưa sổ sách cho Tống Mặc. Tống Hàn dựa vào mẫu thân, cười nói: “Con sẽ ở cùng mẫu thân.” Tương thị vui mừng xoa đầu con thứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]