Đậu Chiêu hơi ngượng: “Tôi ngày càng hay nghi ngờ mất rồi.”
Trần Khúc Thủy không đồng ý mà khen ngợinàng: “Không phải tiểu thư hay nghi ngờ, là vì chúng ta hiện nay chỉ như một dây leo sống dựa vào cái cây Đậu gia. Nếu không có lực lượng riêngđi tìm hiểu trực tiếp những thông tin chủ chốt thì chỉ có thể quan sátqua loa mấy điều nhỏ nhặt rồi phỏng đoán diễn biến tình hình. Ngăn ngừađược điều này có thể tác động tới chuyện của chúng ta…” Nói tới đây, ông ngừng lại một chút, sắc mặt nghiêm nghị, “Tứ tiểu thư, được người tinyêu, không giấu giếm tôi mọi chuyện trong nhà, tôi cũng ít nhiều nhìn ra khốn cảnh của người rồi. Tôi biết tiểu thư muốn dựa vào bản thân, nhưng tiểu thư đã nghĩ kĩ chưa, mấy chuyện này không mất mười năm bỏ công sức ra thì không giải quyết được đâu.”
“Không chỉ là đã nghĩ rất kĩ mà còn biếtrõ con đường chúng ta đang đi gian khổ cỡ nào.” Đậu Chiêu gật đầu, “Tôilà phận nữ nhi, không có khả năng tự lập môn hộ, bắt buộc phải phụ thuộc vào Đậu gia, đây là khó khăn thứ nhất. Tôi không định xuất giá cũng như sinh con nối dõi, tức là trong trực hệ sẽ không có ai đỗ đạt làm quan,mà như vậy sẽ phải dựa vào người khác trên trường chính trị, đây là cáikhó thứ hai. Tuy trên danh nghĩa tôi có tài sản khổng lồ nhưng mỗi nămchỉ nhận được một vạn lượng bạc theo quy định, mặc dù có mở một cửa hàng bút mực, lại được Phạm Văn Thư hỗ trợ, cũng cần khoảng năm năm mới thấy kết quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040572/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.