Đậu Chiêu gọi Tống Viêm đến giúp, lại còn không nể mặt ai thế này, Kỷ Vịnh và Hà Dục đều trơ mắt nhìn.
“Sao? Không được à?” Đậu Chiêu coi nhưkhông thấy phản ứng của họ, thong thả nói, “Viết hộ thì tìm ai chẳngđược. Huống chi Tống Viêm viết chữ đẹp hơn muội nhiều.”
Có thể giúp Giải Nguyên tuổi trẻ tài caoKỷ Kiến Minh Kỷ Vịnh tiên sinh viết câu đối xuân, Tống Viêm kích độngđến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nay nghe Đậu Chiêu nói vậy liền trao cho ĐậuChiêu ánh mắt đầy cảm kích, xúc động nói lớn: “Kỷ cử nhân, chữ của tôituy không được như Tứ tiểu thư nói nhưng tôi sẽ gắng hết sức mình…”
Ai ngờ Kỷ Vịnh lại không hề khách khí: “Nếu không được như lời Tứ tiểu thư thì ngươi dựa vào cái gì đòi giúp ta viết câu đối?”
Tống Viêm cực kỳ xấu hổ, đứng im một chỗ.
Đậu Chiêu tức tái cả mặt, cười lạnh nói:“Người ta chỉ khiêm tốn thôi, nói mấy lời khách sáo, huynh lại cho làthật.” Nàng gọi Tống Viêm: “Nếu Kỷ tiên sinh không cần ai giúp thì thôi, chúng ta về!”
Hà Dục đứng cười híp mắt.
Kỷ Vịnh nhất thời xanh mặt, nói với Tống Viêm: “Đứng lại! Ngươi viết thử mấy chữ ta xem.”
Tống Viêm hết nhìn Đậu Chiêu lại nhìn Kỷ Vịnh một cách bối rối.
Đậu Chiêu thầm thở dài. Tú tài thấy cửnhân như con trai thấy cha mình, huống gì một Tống Viêm không có côngdanh, Người là mình tìm đến, không thể bỏ mặc được.
Đậu Chiêu cười nói với Tống Viêm: “Đã thế thì ngươi cứ viết ra mấy chữ cho Kỷ cử nhân xem.” Nói rồi làm bộ háothắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040571/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.