Cuối cùng Đậu Chiêu vẫn nhặt túi tiền kia lên.
Tốt xấu gì thì cũng là ba ngàn lạng bạc, có thể mua được hơn một ngàn mẫu ruộng hoặc một tòa nhà bốn gian đó!
Nếu để ai nhặt được thì chỉ sợ chớp mắt thôi đến cả người cũng chẳng còn.
Cho người khác chẳng bằng cho nàng.
Nàng mở túi ra.
Bên trong đều là mấy chục tờ ngân phiếu một, hai trăm lạng, là loại ngân phiếu dễ đổi.
Phụ thân nghĩ thật chu đáo.
Đậu Chiêu lại cất ngân phiếu vào trongtúi, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc lóc từ trong phòng khách truyền đến: “Ca ca, mọi người còn bức muội như vậy, còn chẳng bằng cho muội bathước lụa trắng, tự tử cho xong đi, muội khỏi phải bức bối không yên,sống không bằng chết…”
Vậy cho nàng ba thước lụa trắng đi là được!
Đậu Chiêu thầm oán.
Lúc trước mẫu thân cho nàng ta khăn nhưng nàng vẫn sống an lành đó thôi?
Vương Hành Nghi sao lại sinh được người con không biết liêm sỉ như vậy!
Đúng là bôi nhọ thanh danh cả đời của ông.
Phòng khách truyền ra giọng nói trầm trầm của Vương Trí Bính, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng lắm.
Đậu Chiêu đang nghĩ có nên đến bên váchtường nghe cho rõ không, kết quả thấy tấm bình phong trong phòng kháchhơi động, phụ thân và Vương Trí Bính đi ra.
Nàng vội trốn ra sau hòn giả sơn ở Thái Hồ.
Phụ thân khuyên Vương Trí Bính: “… Huynhcũng đừng sốt ruột quá, chuyện đến quá đột ngột, có lẽ nhất thời nàngchưa tiếp nhận được. Nói đến nói đi, cũng không rõ được kết quả thế nào. Giờ huynh tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040500/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.