Tam bá mẫu vừa đi, mẫu thân liền trừngmắt nhìn phụ thân, ánh mắt sắc lạnh như đao, như băng. Phụ thân cũngkhông chút yếu thế trừng lại, như con thú hoang nổi giận.
Không khí trong phòng như đang giương cung bạt kiếm.
Đậu Chiêu co người bé xíu sau rèm, nghe cha mẹ chỉ trích nhau.
- Triệu Cốc Thu, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Nàng thấy ta chưa đủ mất mặt sao?
Đậu Chiêu nho nhỏ thân ảnh lui ở màn lý, nghe cha mẹ cho nhau chỉ trích.
- Thiếp muốn làm gì? Thiếp cònmuốn hỏi chàng, chàng muốn làm gì? Lấy con gái của tội thần làm thiếp,sách thánh hiền chàng vứt đi đâu? Có phải chàng muốn danh dự trăm nămqua của Đậu gia, mấy đời tích lũy sẽ bị hủy trong tay chàng? Chàng không sợ mất mặt nhưng thiếp vẫn cần mặt mũi!
Phụ thân tức giận đến mặt đỏ tai hồng:
- Chúng ta lớn lên bên nhau từnhỏ, nàng còn không hiểu sao? Giờ nàng không giúp ta lại còn ngáng chânta, mời Nhị bá mẫu đến chê cười ta, nàng là thê tử kiểu gì thế? Thanhdanh của ta không còn chẳng lẽ nàng vui lắm? Nàng đừng quên, phu thê làmột! Cái tiếng hiền thê của nàng đâu! May mà nhạc mẫu qua đời sớm, nếunhìn thấy nàng thế này, không biết sẽ đau lòng cỡ nào.
- Đậu Thế Anh, chàng muốn thì cứ nói thiếp, nhắc đến mẫu thân thiếp làm cái gì?
Mẫu thân giận đến phát khóc:
- Chàng còn nhớ là chúng ta lớnlên bên nhau? Vậy chàng có nhớ mẫu thân thiếp đối xử với chàng thế nào?Có có nhớ trước khi thành thân chàng nói gì với thiếp? Chàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trong-tu/1040481/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.