Được Nhiếp Cửu ngầm đồng ý, Nhạc Hồng rời khỏi hiện trường. Tần Bạch lập tức phát huy tinh thần nghề nghiệp, quấn quít lấy Nhạc Hồng xuống lầu.
Bên giám định đã dựng lại hiện trường vụ án, dùng vải trắng đánh dấu xung quanh. Nhiếp Cửu đi đến mép, cúi người nhìn xuống dưới.
Tần Niệm đứng sau hắn một bước, cảm thấy chân có chút nhuyễn.
Triệu Kì đọc tư liệu, “Không tìm thấy điện thoại di động tại hiện trường, nhưng cục điện tín cục điều tra, ba giờ hôm qua Mạc Phi có gọi một cuộc điện thoại, người nhận là Trương Phú.”
Tần Niệm ngồi xuống, nhíu mày: “Vừa rồi Trương Phú nói dối.”
Nhiếp Cửu xoay người: “Nói nghe một chút.”
Tần Niệm gật đầu, nhớ lại: “Hôm nay hỏi vấn đề Mạc Phi tự sát, biểu hiện của Trương Phú thực kinh ngạc. Mà loại kinh ngạc này rất mất tự nhiên, giống giả vờ. Hơn nữa em từng đọc qua, khi người nói dối, tuyến dịch limpha sẽ khó chịu, dẫn đến hành vi sờ cằm.”
Triệu Kì vội vàng gật đầu: “Đúng, tôi thấy hắn luôn sờ cằm, tôi còn tưởng rằng hắn muốn sờ cho nhẵn……”
“……”
Nhiếp Cửu nói: “Chắc chắn không phải tự sát.”
Sân thượng rất lớn, hình vuông, cửa nằm chính giữa tường.
Nhiếp Cửu đi tới cửa, nói với Triệu Kì: “Lại đây.”
Triệu Kì vội vàng chạy qua.
“Cậu thử nghĩ xem, cậu mệt mỏi, muốn hít thở không khí. Hoặc tâm trạng không tốt, rất tuyệt vọng.”
“A?”
“Làm đi.”
Triệu Kì sờ sờ đầu, nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi đi lên trước, nắm lan can hít sâu một hơi, cảm giác gió mát táp vào mặt, trong lòng đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-toi/26353/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.