Sau buổi trưa, ánh mặt trời càng rực rỡ.
Tần Bạch cầm thìa, đưa từng miếng cơm vào miệng, ăn kha khá liền buông, thản nhiên nói: “Mỗi ngày đều ăn cái này sẽ chán.”
Trầm Việt Nhiên thờ ơ: “Anh biết em thích.”
Tần Bạch cắn môi.
“Ít nhất mỗi lần Tiểu Niệm đến đều ăn cái này.” Trong thanh âm có vui sướng khi người gặp họa.
Tần Bạch nhíu mày.
Trầm Việt Nhiên lau miệng, nói: “Cũng đã lâu, nếu ngày mai em không xuất hiện, Tiểu Niệm sẽ phát hiện em mất tích, không biết cậu ta phản ứng thế nào.”
Tần Bạch trầm mặc như trước.
Trầm Việt Nhiên nói: “Em nên gọi điện thoại cho cậu ta? Anh nghĩ, em không ngốc đến mức nói ra em ở đâu. Em hẳn không muốn em trai yêu quý nhất biết, hóa ra anh trai cậu ta là Hạ Miên. À, đúng rồi, em lại càng không hy vọng em trai biết, anh luôn luôn lừa gạt cậu ta.”
Tần Bạch hạ mi, đôi mắt sáng ngời chỉ còn trống rỗng, “Tôi muốn gặp Nhiếp Cửu.”
Sắc mặt Trầm Việt Nhiên trầm xuống, “Hiển nhiên không thể.”
Tần Bạch đứng dậy, “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Trầm Việt Nhiên nhún vai, “Đương nhiên có thể, quên nói với em, đêm nay anh đến bồi Tiểu Niệm, thuận tiện giúp em hỏi han thảm trạng của Nhiếp Cửu.”
Tần Bạch được quản gia đỡ đi nghỉ.
———————————————-
Trầm Việt Nhiên thông minh hơn tưởng tượng của Tần Bạch. Rất nhanh, Trầm Việt Nhiên hiểu rõ toàn bộ ý Tần Bạch.
Thực nghiệm bắt đầu vào giai đoạn chuẩn bị.
Tần Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-toi/2237339/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.