Tần Niệm chớp mắt, ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, tiếng chim hót truyền vào trong tai.
Mắt có chút mệt mỏi, lại vẫn không ngủ được. Tần Niệm một đêm thức trắng, cảm thấy thập phần ủy khuất. Về phần vì sao ủy khuất, chính mình cũng không rõ.
Thân thể suy yếu, cảm giác như đang bồng bềnh giữa không trung, toàn thân cao thấp đều khó chịu.
Không gọi được điện thoại cho Tần Bạch, cũng chẳng gọi được cho Trầm Việt Nhiên. Trần Miễn vốn bồi bên cạnh cậu, sau nửa đêm nhận được điện thoại cảnh cục liền vội vàng rời đi.
Cảm giác thật cô độc.
Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng mở cửa.
Tần Niệm ngẩng đầu, rốt cục nở nụ cười ngọt ngào.
Trầm Việt Nhiên đi đến bên giường, xoay người nhẹ nhàng vuốt ve hai má cậu, sủng nịnh hỏi: “Sao mới sáng đã tỉnh.”
Tần Niệm cắn môi, đáng thương nói: “Ngủ không được.”
Trầm Việt Nhiên hôn lên mũi cậu, “Có đói bụng không?”
Tần Niệm lắc đầu, dịch thân chừa chỗ trống bên giường.
Trầm Việt Nhiên im lặng, thật lâu sau mới đầu hàng cười, xoay người nằm lên, ôm Tần Niệm vào trong lòng, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”
Tần Niệm cọ cọ đầu trên ngực hắn, “Anh đến rồi, thật tốt.”
Trầm Việt Nhiên vỗ vỗ lưng cậu, người trong lòng dần dần an ổn, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
—————————————–
Tuy phạm vi bom ảnh hưởng không lớn, nhưng hành lang quả thật vô cùng thê thảm, đám người Đường Hàn bị ép dời tới tổ trọng án.
Thi thể của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-toi/2237337/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.