Sáng sớm
“Ưm….” Bạch Vĩnh chậm rãi ngồi dậy, liếc mắt một cái nhìn thấy nam tử tóc vàng đang ngồi bên bàn, ánh mắt trời rực rỡ chơi đùa trên tóc nam tử trông vô cùng chói mắt, hắn ngơ ngác mà nhìn nam tử chuyên tâm làm việc.
Đoạn Dịch cảm thấy có đôi mắt đang nhìn mình, vô thức quay đầu lại, đập vào mắt là cái mặt ngu ngu si ngốc của Bạch Vĩnh, Bạch Vĩnh thấy vậy liền giật mình xấu hổ đỏ mặt.
“Đại thúc, ngủ lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh, Duyệt điều giáo khổ cực vậy sao? Mà nhìn gì xuất thần thế… chẳng lẽ bị vẻ đẹp anh tuấn của ta mê hoặc rồi?”
“Khụ khụ…” Bạch Vĩnh xấu hổ ho khan vài tiếng: “Ai nói chứ… chỉ có điều…”
Bạch Vĩnh cúi đầu nhìn hai tay của mình, khóe miệng khẽ cười, giống như là bất đắc dĩ nhưng lại mang theo vài tia sủng nịch: “Chỉ có điều, ngươi nhỏ như vậy, nhưng ta cảm giác ngươi sống rất mệt mỏi… Không biết sao ta cảm giác…. người còn trẻ phải như ngươi lúc này… mới đáng yêu….”
“Chát!” Một âm thanh bỗng vang lên, Bạch Vĩnh bị một lực mạnh vô cùng tát ngã xuống giường, khóe miệng chảy ra chút tơ máu.
“Lão già, ngươi thì biết cái gì.” Đoạn Dịch đứng ở bên giường, mái tóc vàng lòa xòa che khuất đôi mắt: “Ngươi cái gì cũng không hiểu!” Vừa nói vừa chạy khỏi phòng.
“Ư…. a….”
“Tiểu Vĩnh Vĩnh nhịn chút nữa nào, phải chịu đựng chứ~~~~, không được bắn nghe chưa~~~~ nếu không sẽ bị phạt đó~~~”
“Ư… Duyệt!…. không… không được…. a a a….” Mật dịch trong nháy mắt bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thuc/31572/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.