“Ô…. ư a…..” Nam nhân đang quỳ trên giường, đằng sau giả dương khối thô to phát ra tiếng chấn động vù vù, làn da của nam nhân có chút ửng hồng… “Đúng rồi! Chính là loại thanh âm này! Tiếp tục kêu lên!” Nam tử tóc bạc tay cầm roi liên tục quất vào nam nhân, lập tức làn da trắng nõn hằn lên một vệt màu đỏ. “Ư!…. ư…. đau quá… không…. đừng….” Nam nhân vì đau đớn mà cuộn mình lại. Nam tử dừng lại, tay nâng cằm nam nhân: “Đại thúc, đầu tuần nói gì, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao…” Ánh mắt Duyệt vô tình lạnh lùng nhìn đôi mắt đầy lệ kia: “Xem ra phải trừng phạt thì đại thúc mới nhớ lâu được a~~~~” Sau đó liền vung roi lên vô tình mà quất xuống. “Đừng!… đau quá!… cầu ngươi…. đừng!” Nam nhân thống khổ trốn tránh, nhưng khổ nỗi bị trói buộc không cách nào giãy dụa được, mỗi một roi, đau đớn kinh người liền hành hạ thần kinh nam nhân, hơn nữa bị món đồ chơi kích thích vào điểm mẫn cảm, nam nhân cảm giác như mình đang ở địa ngục vậy. “Chát!” “Thứ nhất….” “Chát!” “Vô luận thống khổ đến mức nào….” “Chát!” “Ngươi cũng phải giả bộ như đang hưởng thụ…” “Chát!” “Đây là điều cơ bản, nhớ kỹ chưa…” “Chát” Duyệt nói một câu, nhân tiện lại quất một roi, nam nhân thống khổ vô cùng, quất hơn mười phát, nhìn nam nhân gian nan gật đầu, lúc này Duyệt mới buông roi ra, cười cười nói: “Lúc này mới thông mình mà, Tiểu Vĩnh Vĩnh~~~, sau này lời ta nói phải nhớ kỹ, nghe chưa~~~.” Nhìn phân thân nam nhân sớm đã chảy ra mật dịch, Duyệt lại nói: “Ai nha~~~, nếu ta không buộc lại, có lẽ ngươi đã tinh tẫn người vong rồi đi~~~ Tiểu Vĩnh Vĩnh~~~” Nam nhân không rảnh bận tâm đến lời Duyệt nói, từ buổi sáng đến giờ đã mấy tiếng liên tục bị roi đánh cùng giả dương khối hành hạ, nam nhân đã sức cùng lực kiệt, quỳ ghé vào giường há mồm thở dốc. “Rất muốn bắn đúng không Tiểu Vĩnh Vĩnh, ngươi biết nên làm gì rồi chứ~~~~” Nhếch mắt, Duyệt cười cười. Nam nhân bất lực mà nhìn Duyệt: “Cầu… cầu xin ngươi… Duyệt, cho ta… bắn…” “Thật thông minh~~~ thì ra Tiểu Vĩnh Vĩnh vẫn nhớ rõ.” Cởi sợi dây xuống, dịch thể trong nháy mắt phun ra… Một khắc đó, nam nhân bỗng lộ ra một nụ cười khổ khó ai nhìn được… Cả tuần nay, Đoạn Dịch cứ về đến nhà là đến phòng ngủ của Bạch Vĩnh, mỗi lần nhìn thấy Bạch Vĩnh ẩn nhẫn bị đồ chơi hành hạ trên giường, tâm lý sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn, lấy món đồ chơi ra, lau mồ hôi trên trán nam nhân, Đoạn Dịch ôn nhu cười nói: “Đại thúc, sao ngươi toát nhiều mồ hôi thế?” “Hả?…” Giật mình nhìn sang Đoạn Dịch, Bạch Vĩnh chưa bao giờ phát hiện, thì ra Đoạn Dịch cũng có lúc ôn nhu như vậy. “Không sao….” Nhỏ giọng thì thầm nhưng lại bị Đoạn Dịch nghe được. “Không sao ư? Vậy thì tiếp tục nhé” Vừa nói, Đoạn Dịch vừa lấy đồ chơi nhét vào trong cơ thể Bạch Vĩnh. “A! Đừng….”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]