“Ô…. ư a…..” Nam nhân đang quỳ trên giường, đằng sau giả dương khối thô to phát ra tiếng chấn động vù vù, làn da của nam nhân có chút ửng hồng…
“Đúng rồi! Chính là loại thanh âm này! Tiếp tục kêu lên!” Nam tử tóc bạc tay cầm roi liên tục quất vào nam nhân, lập tức làn da trắng nõn hằn lên một vệt màu đỏ.
“Ư!…. ư…. đau quá… không…. đừng….” Nam nhân vì đau đớn mà cuộn mình lại.
Nam tử dừng lại, tay nâng cằm nam nhân: “Đại thúc, đầu tuần nói gì, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao…”
Ánh mắt Duyệt vô tình lạnh lùng nhìn đôi mắt đầy lệ kia: “Xem ra phải trừng phạt thì đại thúc mới nhớ lâu được a~~~~” Sau đó liền vung roi lên vô tình mà quất xuống.
“Đừng!… đau quá!… cầu ngươi…. đừng!” Nam nhân thống khổ trốn tránh, nhưng khổ nỗi bị trói buộc không cách nào giãy dụa được, mỗi một roi, đau đớn kinh người liền hành hạ thần kinh nam nhân, hơn nữa bị món đồ chơi kích thích vào điểm mẫn cảm, nam nhân cảm giác như mình đang ở địa ngục vậy.
“Chát!”
“Thứ nhất….”
“Chát!”
“Vô luận thống khổ đến mức nào….”
“Chát!”
“Ngươi cũng phải giả bộ như đang hưởng thụ…”
“Chát!”
“Đây là điều cơ bản, nhớ kỹ chưa…”
“Chát”
Duyệt nói một câu, nhân tiện lại quất một roi, nam nhân thống khổ vô cùng, quất hơn mười phát, nhìn nam nhân gian nan gật đầu, lúc này Duyệt mới buông roi ra, cười cười nói: “Lúc này mới thông mình mà, Tiểu Vĩnh Vĩnh~~~, sau này lời ta nói phải nhớ kỹ, nghe chưa~~~.”
Nhìn phân thân nam nhân sớm đã chảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thuc/31571/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.