Cuộc sống cứ thế mà trôi qua như một vòng luân hồi dài đằng đẵng không điểm kết, mỗi ngày, từng khớp xương hắn đều bị vặn trật khớp, rồi lại được bác sĩ nối lại, những vết thương mới không ngừng xuất hiện đè lên những dấu vết cũ chưa phai nhạt. Hắn phải chịu đựng dục vọng của mọi người, dần dần cũng trở nên phai nhạt, đau đớn đã không còn rõ ràng như trước nữa, thanh âm cũng mất đi, cho nên cũng chẳng phải cắn phá môi mà chịu đựng, muốn kêu thì cứ kêu, dù rằng vĩnh viễn không còn nghe thấy thanh âm nào phát ra từ cổ họng hắn được nữa.
Cứ như vậy mà chết đi… mình cũng thật bi thảm…
“Tên nô lệ này chắc bị câm rồi.” Mãnh liệt cắm vào hậu huyệt Bạch Vĩnh, nam nhân không yên lòng mà nói.
“Quản hắn làm gì. Có thể chơi đùa là được rồi, ngươi nhanh lên đi! Ta còn muốn chơi tiếp đó!”
“Hô! Mặc kệ làm bao lần, hắn vẫn chặt như xử nữ! Con mẹ nó sướng thật! Nếu có thể rên rỉ chắc sẽ tuyệt vời hơn nhiều!” Vuốt ve mỗi tấc da thịt trắng nõn, nhưng do dùng sức quá mạnh, làm cho làn da xuất hiện đầy vết xanh tím, Bạch Vĩnh đau đớn há miệng, thống khổ la lên, nhưng lại không thể phát ra nổi một tiếng…
“Có sao đâu! Chơi đùa như vậy cũng hay mà!”
Phun ra từ ngữ xấu xa, nam tử bắt đầu tấn công một lần nữa.
Chịu đựng đau đớn, kéo theo thân thể ngập đầy vết thương, Bạch Vĩnh chạy lung tung trên hành lang, Nhiễm Húc đại khái cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thuc/1936935/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.