“Diệp U sư huynh, Vọng Nguyệt Sơn này thật sự có tiên hiệp sao?” Cô gái than nhẹ một tiếng, “Huynh và muội đều đã ở đây tìm kiếm mấy ngày nay, ngay đến một bóng người cũng không thấy, tứ phái luận võ đại hội đã gần ngay trước mắt, mà nhiệm vụ sư phụ giao cho huynh muội ta đều chưa hoàn thành, phải làm sao bây giờ ?” Nam tử tên là Diệp U cười nhạt một tiếng, nhìn Nhị Cẩu Tử ngồi bên cạnh bọn họ: “Tiên hiệp há lại có thể dễ dàng tìm được như vậy, có điều cho dù có không tìm được cũng không sợ, chúng ta không phải đã tìm được thứ khác rồi sao? Sư muội, muội nói có phải không?” Ánh mắt nữ tử lưu chuyển, nhịn không được khẽ cười: “Có bảo bối này, năm nay chúng ta có thể xem trò hề của bọn Đại Tuyết Sơn kia, xem bọn họ có còn uy phong!” “Tiểu tử, nhóc thật sự đã gặp qua người trong bức hoạ sao?” Nữ tử hỏi Nhị Cẩu Tử. Nhị Cẩu Tử vội kích động nói: “Tôi đã thấy, tôi thật sự đã nhìn thấy!” Nhị Cẩu Tử hạ thấp thanh âm, khẽ nói: “Tôi nhìn thấy trong đại sơn a, người đó còn thả chó cắn tôi, sau đó tôi bị doạ chạy, tôi nghĩ y nhất định là tiên hiệp trên núi, hai người đừng nói cho người khác biết, nếu để người trong trấn biết tôi lén vào núi sẽ đánh tôi mất.” Nam tử cùng nữ tử nhìn nhau cười, trong mắt để lộ kinh thán nhàn nhạt. “Có lẽ nó không nói dối, nếu chưa gặp qua người thật thì sao có thể vẽ ra bức hoạ này được.” Ánh mắt Diệp U đột nhiên trở nên mê ly, liên tục than nhẹ: “Truyền thuyết nói tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, hôm nay vừa thấy bức hoạ này thật sự là kinh vi thiên nhân*.” Dứt lời nam tử ngây ngốc nhìn về phía đại sơn. ((*) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.) “Sư huynh!” Nữ tử bất mãn hờn dỗi một tiếng, Diệp U phát giác mình thất thố cuống quít cười cười xin lỗi. “Huynh thấy thấy nếu chúng ta cứ tiếp tục lưu lại đây cũng sẽ chẳng có thêm thu hoạch gì, cho dù tìm được tiên hiệp, chỉ sợ đối phương cũng không đồng ý đi cùng chúng ta, dù sao cũng đã có bức hoạ này rồi, hôm nay tạm nghỉ ngơi, ngày mai khởi hành quay về U Lan Cốc.” Diệp U nói. “Quấy rầy một chút, xin hỏi nhị vị thiếu hiệp có phải đến từ U Lan Cốc hay không?” Diệp U cùng Tâm Lan theo tiếng nhìn lại, mắt không khỏi lộ ra tia chút mất mát, thanh âm như ngọc thạch, nhưng lại phát ra từ một người mập mạp phổ thông, thật là lãng phí của trời. Mập mạp ưỡn cái bụng béo ra, tướng mạo bình thường, hai mắt lại sáng ngời hữu thần, trên trán có một ấn ký hình hoa sen nhàn nhạt. “Đúng vậy, không biết các hạ là?” Diệp U đánh giá mập mạp đột nhiên từ đâu nhảy ra này, thái độ ôn hoà. Biến thân của Lâm Cửu thật sự cực kì bình thường, quả thật chính là người qua đường Giáp Ất Bính, vật hy sinh ABC mà thôi, khó trách Diệp U cùng Tâm Lan vào đây một lúc mà vẫn chưa phát hiện sự tồn tại của Lâm Cửu “mập mạp” này, có điều tuy rằng mập mạp, nhưng thoạt nhìn cũng vô hại, hơn nữa tiếng nói lại rất hay, thái độ của hai người coi như ôn hòa. “Tại hạ Cửu Lâm.” Lâm Cửu không khách khí ngồi xuống ghế, từ khi ba người này tiến vào y luôn nghe lén ở bên cạnh, khi nghe được sáu từ 《Tứ phái luận võ đại hội》 y liền quyết định phải qua đây bắt chuyện với mấy người này. Tứ phái luận võ đại hội không giống với luận võ đại hội bình thường, thứ nhất Tứ phái luận võ đại hội chỉ cho phép người trong bốn phái tham gia; thứ hai, Tứ phái luận võ đại hội không cho phép người ngoài tham quan. Bốn phái này chính là Trung Nguyên tứ đại môn phái, phân biệt là Đại Tuyết Sơn, U Lan Cốc, Thanh Thạch Giản cùng Thiên Thánh Nham. Tứ phái luận võ đại hội mỗi năm cử hành một lần, rốt cuộc so cái gì thì ngoại nhân không ai biết, có điều bốn phái tuyên truyền ra bên ngoài rằng bọn họ chỉ luận bàn võ nghệ mà thôi, nhưng mà càng thần bí thì lại càng hấp dẫn người ta nha. Lâm Cửu hồi còn ở trong Tiên Hiệp Điện nghe người ta nói qua, không nghĩ tới y vừa mới xuống núi đã gặp luôn, hai người trước mặt này nhất định là người trong bốn phái, muốn đi Tứ phái luận võ đại hội thì chỉ có thể trông cậy vào hai người này. Tuy rằng y muốn trở lại Lâm gia, có điều cũng không vội làm ngay. Lâm Cửu cười với hai người, ha hả nói: “Thật không dám giấu diếm, kỳ thực tại hạ vừa mới từ Tiên Hiệp Điện đi ra.” Lời này của Lâm Cửu nói cũng không hề sai, y đích thật là từ Tiên Hiệp Điện đi ra, chẳng qua không phải là tiên hiệp mà thôi, đương nhiên, vế sau này y sẽ không dại gì mà nói ra a, y còn trông cậy vào hai vị này dẫn mình đi Tứ phái luận võ đại hội dạo chơi một chút a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]