Dòng máu chảy đi, sinh mệnh tiêu tán, một số chấp niệm và ma chướng lưu lại trong năm tháng kia, một vài vết thương và đau đớn đã từng khắc sâu trong lòng không thể quên đi kia, đều cùng với nụ cười yếu ớt ngay thời khắc nhắm mắt lại đó mà trôi mất.
Như gió, như khói, lại như mây.
Nhẹ nhàng phiêu đãng, dần dần tản đi…
Vào một khắc mà khí tức chôn vùi cùng thế giới này, y cùng với hắn, chỉ còn lại lời thề chưa từng thay đổi, còn nhớ rõ hay không?
Tình không vì nhân quả, duyên chú định sinh tử.
Duyên đến duyên sinh, nhoáng cái đã nghìn năm
Ngươi là mạn châu sa hoa chốn địa ngục, hoa nở bên bỉ ngạn.
Ta là đoá bạch liên không gốc ở dị thế, phiêu phù trong nhân gian
Ngươi yêu hồng như máu
Ta trắng bợt như tuyết
Ngươi đau khổ với u minh hoàng tuyền lộ dài đằng đẵng
Ta rơi vào chốn trần yên thế tục tình mênh mang
Người rơi xuống huyền nhai, người xuyên qua dị thế
Một khắc đó, gặp gỡ ngươi, là duyên phận nghìn năm chưa từng tán
Đêm hôm đó, yêu ngươi, là kiếp số không đường trốn thoát
Bách chuyển nghìn hồi, yêu hận quấn quýt si mê
Một nghìn năm vật đổi sao dời
Chung quy không thể chạy khỏi mùi hoa đưa tình như mạn đằng quấn của ngươi
Một nghìn năm trôi qua
Ngươi vẫn là ngươi
Ta vẫn là ta
Chờ đợi và thủ vọng chưa từng thay đổi
Số phận của tịnh đế song sinh, tình duyến đời đời kiếp kiếp không cắt đoạn, cùng sinh, cũng phải cùng tử.
Cho nên, sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848302/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.