Dòng máu đỏ tươi, nhiều và tươi đẹp như vậy, thật sâu… đâm nhói mắt Lâm Cửu.
Hy vọng rằng, mọi thứ trước mắt đều là giả, chưa từng xảy ra.
Đại ái vô ngôn, đại bi vô thanh.
Lúc này, Lâm Cửu đã hoàn toàn không thể phát ra thanh âm, ngàn ngàn vạn vạn bi thương cùng đau đớn, đều mắc lại trong cổ họng, nghẽn khí trong lồng ngực, nghẹn ngào không thể ngừng lại, choáng váng, sửng sốt, hay đã phát điên?
Lâm Cửu cũng không biết tâm tình lúc này của y rốt cuộc như thế nào, khi nhìn thấy Diệt Thiên đúng như những gì y đoán vì y mà đâm kiếm vào ngực mình thì trong đầu nam nhân đã trở nên trống rỗng, đến dũng khí để khóc… cũng hoàn toàn mất đi.
Vì sao phải làm như vậy?
Vì sao…
Nếu như ngươi không còn, vậy ta sống thì có ý nghĩa gì chứ?
“Khóc nữa, mắt sẽ mù đó…” Ôn nhu nhếch khoé miệng lên, nhẹ giọng an ủi nam nhân khóc không thành tiếng trong lòng, mới chỉ nói một câu như thế mà khoé miệng đã giàn dụa máu không thể ngăn cản, nương theo lời nói của ma đầu, từng giọt máu như viên trân châu đua nhau rơi xuống.
Một hạt lại một hạt, theo góc áo của hắn và y giỏ xuống đoá đoá nụ bạch liên đang e ấp đợi nở, đọng trên cánh hoa sạch sẽ trắng muốt như tuyết, như giọt lệ thê mĩ, đã thổ lộ hết nỗi bi thương trong im lặng.
“Đừng, đừng nói nữa, vì sao lại ngốc như vậy, sao ngươi lại ngốc như vậy…” Lâm Cửu cố gắng lắc lắc đầu, nắm chặt tay ma đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848301/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.