Bốn người trong miếu, hai người bị trói chặt vào cột, hai người bị nhốt trong pháp trận.
Trong tiếng lá cây xào xạc lay động, thi thoảng lại truyền tới giọng hát ôn nhu của một người nam nhân.
“Gió không thổi, cây không rung, chim cũng không hót, bảo bảo ngoan buồn ngủ, đôi mắt nhắm thật chặt…” Nhẹ nhàng dùng xiêm y bọc lấy Tiểu Đoàn Tử trong lòng, giúp An Chi che đi bạch quang chói mắt của pháp trận, Lâm Cửu ôm hài tử vào lòng nhẹ nhàng đong đưa, đồng thời ôn nhu hát một khúc nhạc thiếu nhi bên tai Tiểu Đoàn Tử.
Tiếng ca của phụ thân ôn nhu và trong như dòng suối róc rách, Tiểu Đoàn Tử trước mới còn đang mở to mắt nhanh chóng từ từ nhắm lại trong tiếng ca ôn nhu mà thoải mái của phụ thân, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, thuỵ liên say sưa ngọt ngào, hàng lông mi thạt dài như hai phiến quạt in bóng lại trên gương mặt trẵng nõn mập mạp.
Nhìn Tiểu Đoàn Tử dần dần chìm vào giấc ngủ, Lâm Cửu cũng từ từ dừng lại tiếng ca, dùng y phục bọc kĩ Tiểu Đoàn Tử lại, rồi che ánh sáng bên ngoài, không để Tiểu Đoàn Tử cảm thấy khó chịu.
“Nó… tên là gì?” Thanh âm nữ nhân đột nhiên vang lên, Hoàng Phủ Thiên Hạ trợn tròn mắt nhìn chăm chăm vào hài tử vừa nãy còn om sòm ầm ĩ giờ đã được Lâm Cửu dỗ ngủ, vẫn nhìn không nói gì, đến tận khi Tiểu Đoàn Tử trong lòng Lâm Cửu tiến vào mộng đẹp ngọt ngào mới nhỏ giọng lên tiếng.
Nghe ra, thật giống như Hoàng Phủ Thiên Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848294/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.