Chương trước
Chương sau
Lâm Cửu và Hoa Tư ra bên ngoài trò chuyện, trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại Diệt Thiên và vị thái tử Trung Thiên Quốc kia.
Kỳ thực phần đông người trong hoàng gia bộ dạng đều không quá xấu, trừ phi gen của tổ tiên quá cường hãn, dù sao lão bà của hoàng đế người nào người nấy đều xinh đẹp tuyệt trần, oa nhi sinh ra cũng không quá khó coi, mấy đời tích luỹ lại, oa nhi dòng dõi hoàng tộc người người đều là tuấn nam mỹ nữ.
Thái tử trông cũng không tồi, nam hài tử mới mười hai tuổi đã cao ngất, tóc đen nhánh, đôi mắt sáng sủa, khuôn mặt tuấn tú, một tiểu tử hoạt bát.
“Ngươi chính là Thánh Giả Tiếu Thiên của Hiên Môn?” Đã quen đứng trên người khác, dù đối mặt với nam tử trong truyền thuyết này, thái tử cũng không tự giác mà mang theo uy vũ hoàng gia vào trong lời nói.
Đây là điều mà những lão sư trước đây đã dạy cậu, mặc kệ người cậu phải đối mặt là ai, thì vẫn đều phải thời thời khắc khắc ghi nhớ mình là thái tử Trung Thiên Quốc, là hoàng đế tương lai, tuyệt đối không thể hạ thấp phong thái, biểu lộ ra sự hèn nhát.
Những lời này thái tử đều ghi tạc trong lòng, hai người trong Hiên Môn mà hôm nay quốc sư dẫn cậu tới gặp, trong đó có một người tên là Lâm Cửu, nghe nói là tân nhậm chưởng môn của Hiền Môn, bộ dáng của nam nhân kia đẹp hơn bất kì nam nhân hay nữ nhân nào trong cung, thái tử chỉ cảm thấy kì quái, sao lại có thể có nam nhân trưởng thành thành dáng dấp như vậy.
Nhưng càng hấp dẫn ánh mắt thái tử chính là vị ngân phát nam tử đi cùng Lâm Cửu, quốc sư nói người nọ là đại sư huynh của chưởng môn Hiên Môn, có thể coi là người có thân phận cao nhất trong Hiền Môn.
Thái tử vốn tưởng rằng Tiếu Thiên Thánh Giả thân phận cao như vậy hẳn phải là một lão nhân, nhưng kết quả thoạt nhìn một chút cũng không già, trên người cũng không hoà ái dễ gần như trong lời đồn, trái lại lại lộ ra vẻ lãnh đạm khiến người ta không dám tiếp cận, trong mắt người này, rõ ràng là khinh thường tất thảy mọi thứ trên thế gian, bao gồm cả thái tử là cậu đây.
Người như vậy, vị thái tử luôn ở trong thâm cung như cậu chưa từng gặp bao giờ.
Diệt Thiên uống rượu, ngón tay nhẹ nhàng cọ sát vào chén rượu bạch ngọc, dường như không nghe thấy lời thái tử vừa nói, thậm chí đến liếc nhìn một cái thôi cũng lười.
Thái tử nhất thời có chút xấu hổ, cậu chưa từng gặp phải tình huống thế này, cậu nói chuyện với người ta, những người kia đều khẩn trương trả lời, đâu có không thèm để ý tới như nam nhân này.
“Ta hỏi ngươi, ngươi chính là Tiếu Thiên Thánh Giả?” Lại đề cao âm lượng thêm một lần nữa, thái tử hỏi.
Lúc này đây, rốt cuộc Diệt Thiên cúng có phản ứng, đáp lại thái tử là cái nhìn thản nhiên thoáng qua của Diệt Thiên, cái nhìn lãnh đạm đó hiển nhiên là lộ ra vài phần không kiên nhẫn.
Ánh mắt thật lạnh…
Thái tử lập tức nghẹn họng không thốt ra lời, trong lòng không biết là tư vị gì, cậu cư nhiên lại thấy sợ hãi, khi cậu bị vị Thánh Giả này nhìn lướt qua thì trái tim như bị đóng băng run rẩy khó chịu.
Nam nhân này thực đáng sợ, còn đáng sợ hơn gấp nghìn vạn lần so với nữ nhân điên trong cung kia, nam nhân này sao có thể trở thành Thánh Giả? Vì sao nam nhân này lại dám làm thế với cậu? Cậu là thái tử, cậu chính là thái tử, là hoàng đế tương lai của Trung Thiên Quốc!
Chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này, thái tử bỗng chốc sợ đến mức hốc mắt rơm rớm nước, đúng lúc này Lâm Cửu và Hoa Tư bước vào, Lâm Cửu và Hoa Tư liền thấy Diệt Thiên dương dương tự đắc uống rượu, thái tử thì như tên tiểu thái giám sợ hãi quá độ ngồi ru rú một góc không dám nhúc nhích, nước mắt cứ đảo quanh trong hốc mà không dám chảy ra.
Hoa Tư bất đắc dĩ thở dài, hài tử này chẳng lẽ chính là vị thái tử bướng bỉnh không sợ trời không sợ đất thường ngày đây sao?
Lâm Cửu bất đắc dĩ thở dài, đại ma đầu lại hù dọa tiểu hài tử rồi, tương lai nếu như hài tử của y được sinh ra, không biết liệu có bị đại ma đầu doạ khóc hay không?
Thầy của thái tử có xem như là thái phó thái tử không?
Tính ra, lần đầu tiên Lâm Cửu đảm nhiệm làm thầy của thái tử là ở Hoàng Phủ Đế Quốc, tiểu oa nhi beo béo múp míp kia của Hoàng Phủ Thiên Niên không biết thế nào rồi, hi vọng đừng giống cha nó.
Nhớ tới oa nhi mập mạp kia, Lâm Cửu lại không khỏi nghĩ đến ở Bắc Quốc xa xôi còn có một nữ nhân đang hoài thai đứa con của mình, y và Xích Long Nữ đương nhiên không có bất kì cảm tình gì, nhưng nữ nhân đó lại mạc danh kì diệu có thai với y, chung quy vẫn cảm thấy là lạ, chẳng qua vừa nghĩ đến y vậy mà sắp trở thành ba ba rồi.
Cảm giác này… thực sự khó miêu tả.
“Hôm nay sao lại doạ thái tử thành như vậy?” Trong hoàng cung Trung Thiên Quốc, vào đêm, Lâm Cửu tựa trong lòng Diệt Thiên khe khẽ nói: “Nó mới chỉ là một tiểu hài tử.”
“Tiểu hài tử đều là những thứ ta chán ghét, tiểu hài tử được cưng chiều sinh hư lại càng chán ghét hơn.” Diệt Thiên ôm Lâm Cửu, kiêu căng không thèm để ý nói, “Hoàng đế Trung Thiên Quốc trầm mê nữ sắc, sinh mẫu của thái tử lại sớm qua đời, người đừng thấy thái tử nhìn thông minh, kì thực chính là một hài tử bị người trong thiên hạ chiều quá thành hư, đối phó với hài tử bị làm hư này, không thể mềm tay.”
Nói trắng ra là, Diệt Thiên lo lắng vị thái tử quen thói cao cao tại thượng sẽ gây phiền phức cho Lâm Cửu, gây phiền phức cho hắn.
Diệt Thiên thích người biết nghe lời, điểm này Lâm Cửu biết, nhưng thái tử cũng không thể trở thành một người biết nghe lời được, bằng không thì có khác gì con rối chứ?
Giờ đây, rốt cuộc Lâm Cửu cũng hiểu vì sao Hoa Tư muốn để y làm lão sư của thái tử rồi, chính là để đề phòng tính nết không được tốt lắm cái tên Diệt Thiên này.
“Diệt Thiên, ta có thể hỏi ngươi chuyện này không?” Lâm Cửu đột nhiên có chút dè dặt hỏi.
“Ân.” Ma đầu đáp.
Lâm Cửu cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau khi đấu tranh một phen mới nói ra: “Ngươi… thực sự không quan tâm sao? Hài tử trong bụng của Xích Long Nữ…”
Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, đầu Lâm Cửu cũng cúi càng lúc càng thấp.
Nói đến chuyện này tuy rằng chẳng thể trách y, nhưng trong lòng Lâm Cửu thuỷ chung vẫn có vướng mắc, chuyện “bị xuất quỹ” này Lâm Cửu không tin không có chút ảnh hưởng nào với Diệt Thiên.
Lâm Cửu vẫn không đề cập đến, không có nghĩa là trong lòng y đã quên mất việc này.
Đầu tựa vào ngực Diệt Thiên, nghe tiếng tim đập có quy luật của ma đầu, Lâm Cửu trầm giọng nói: “Nếu như cảm thấy uỷ khuấy thì cứ nói cho ta biết, được không? Từ trước tới giờ đều là ngươi chiều theo ta, ta biết người vì ta mà thay đổi rất nhiều, nhưng chuyện hài tử này, dù sao ta vẫn cảm thấy thật có lỗi với ngươi, ta đã chẳng thể làm chuyện gì cho ngươi, trái lại còn thêm cho ngươi không ít phiền não và phiền phức.”
“Ngốc.” Diệt Thiên vỗ vỗ lưng Lâm Cửu, nam nhân này sao lại ngốc vậy chứ?
Những việc Lâm Cửu làm cho hắn còn không nhiều sao?
Lúc hắn hôn mê, là ai nỗ lực nhiều như vậy để làm hắn tỉnh lại, lúc hắn nhập ma là ai vẫn canh giữ bên người không rời không cách.
Lẽ nào những việc này đều là “chẳng thể làm chuyện gì cho ngươi” mà Lâm Cửu nói sao?
Lâm Cửu làm vì hắn đã quá nhiều rồi, còn có gì khiến Diệt Thiên không vừa lòng đây?
Chẳng qua Diệt Thiên không nghĩ tới Lâm Cửu lại đột nhiên nhắc tới chuyện của hài tử, lúc này Diệt Thiên còn chưa muốn nói cho Lâm Cửu biết chuyện huyết mạch của hài tử là của hai người bọn họ.
Chỉ là Diệt Thiên thật không ngờ, Lâm Cửu cư nhiên thực sự tin rằng mình từng có quan hệ đặc biệt gì với Xích Long Nữ.
Diệt Thiên nhịn không được nở nụ cười, tiếng cười của ma đầu này khiến Lâm Cửu có chút buồn bực.
“Ngươi cười cái gì, ta đây chính là đang nghiêm túc hối lỗi a!” Lâm Cửu khó chịu đấm ma đầu một quyền, y đang áy náy tràn đầy cõi lòng, Diệt Thiên thì lại ở chỗ này mà cười.
“Đương nhiên là cười ngươi ngốc rồi,” Diệt Thiên nắm lấy tay Lâm Cửu, cười nói, “Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng một nữ nhân thống hận nam nhân lại nguyện ý phát sinh quan hệ với nam nhân sao? Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng một nữ nhân làm hoàng đế lại vì hài tử liền muốn phát sinh quan hệ với nam nhân sao? Lâm Cửu, Lâm Cửu của ta, sao ngươi lại ngốc nghếch vậy chứ.”
Lời nói của Diệt Thiên khiến Lâm Cửu sửng sốt, qua hơn nửa ngày mới thốt ra được: “Ý ngươi là Xích Long Nữ chưa từng phát sinh quan hệ với ta, nhưng… hài tử trong bụng nàng…”
“Hài tử trong bụng ả quả thật là của ngươi, ả có biện pháp mang thai chuẩn xác, đồng thời còn là nam hài, lẽ nào lại không có cách nào khác tiếp xúc với nam nhân để mang thai sao?” Nếu Xích Long Nữ thực sự từng phát sinh quan hệ gì với Lâm Cửu, Diệt Thiên đã không để Xích Long Nữ sống đến hôm nay.
Thấy dáng vẻ cái hiểu cái không của Lâm Cửu, Diệt Thiên thay Lâm Cửu giải thích ra.
Trong cung đình Bắc Quốc có một bí thuật, thứ nhất có thể giúp nữ nhân thuận lợi hoài thượng nam anh, bí thuật này là do phụ mẫu song vong của Xích Long Nữ vì phòng ngừa tương lai nàng không sinh được nam nhân mà đặc biệt nghiên cứu ra, thứ hai, chính là thủ tinh.
Người ngoài có thể không quá hiểu lòng của một nữ nhân ghét nam nhân tồn tại chứng khiết phích ngoan cố đến mức nào, Xích Long Nữ thích nữ nhân, mà không phải là nam nhân.
Nếu có loại bí thuật không cần tiếp xúc với nam nhân mà vẫn có thể mang thai, vậy cớ sao lại không làm?
Huống chi Xích Long Nữ cũng biết chấp nhất của Diệt Thiên đối với Lâm Cửu, nếu nàng thực sự có xảy ra quan hệ gì vối Lâm Cửu, chỉ sợ rằng Diệt Thiên không chỉ không để hài tử của nàng làm vị vua tương lai, mà còn có thể không chút do dự giết chết nàng cùng với hài tử trong bụng.
Có thể nữ phẫn nam trang hơn mười năm như một ngày, có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế Bắc Quốc, hiển nhiên Xích Long Nữ không phải là một nữ nhân bình thường, đi theo Diệt Thiên một thời gian, nàng nắm rõ chuẩn xác sự tức giận mà Diệt Thiên có thể nén chịu được, biết chuyện gì Diệt Thiên có thể nhẫn nại, chuyện gì Diệt Thiên tuyệt đối không thể chịu đựng.
Vậy Xích Long Nữ dùng biện pháp gì để mang thai đây?
Phương pháp nói ra khiến Lâm Cửu có chút đau, nữ nhân đó lấy tinh dịch của Lâm Cửu trút vào một cái kim châm nhỏ như sợi tóc, sau đó để thái y châm chuẩn xác vào trong cơ thể của nàng, nắm chắc thời gian mang thai, không những có thể thuận lợi thụ thai, còn có thể khiến Xích Long Nữ hoài thượng nam hài như ý nguyện.
Nghe xong Diệt Thiên nói, biết mình cũng Xích Long Nữ không có cái kia cái kia, cuối cùng Lâm Cửu cũng có thể thở phào một hơi, y không muốn mơ hồ phát sinh quan hệ với người nào, chẳng qua hài tử sắp ra đời kia có chút đáng thương, còn chưa sinh ra đã bị người ta hạ tiền đặt cược lên người.
Đợi một thờ gian nữa trở lại Bắc Quốc, Lâm Cửu tuyệt đối sẽ không để hài tử của y trở thành vật hi sinh vì ích lợi trong tay Xích Long Nữ.
Có điều đại ma đầu này cũng thực đáng ghét, biết rõ chân tướng mà không nói cho y, khiến y không công lại khổ sở lo lắng lâu như vậy.
“Vậy… ta còn là một xử nam nhỉ?” Lâm Cửu chớp chớp mắt nhìn Diệt Thiên.
“Trên phương diện nào đó, có thể coi là vậy.” Diệt Thiên nhướn nhướn mày, nghĩ cách nói này rất hay, mặc dù hắn đã ở cùng một chỗ với Lâm Cửu lâu như vậy.
“Cho ta một cơ hội, để ta không còn là «xử» nữa?” Lâm Cửu chớp chớp mắt, vẻ mặt sắc sắc cưới ngồi lên người Diệt Thiên, “Ta sẽ rất ôn nhu rất ôn nhu nga…”
Diệt Thiên ôn nhu lộ ra một nụ cười, trong mắt rõ ràng nói thế này —— đừng suy nghĩ bậy bạ, mong muốn viển vông nữa.
Lâm Cửu, lại một lần nữa phản công thất bại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.