Chương trước
Chương sau
Hiền Môn thịnh yến vẫn còn đang tiếp tục, tên tuổi của Lâm Cửu cũng trong một đêm mà truyền khắp đại giang nam bắc, nam tử thân nhiễm sắc thái truyền kì, trên đầu còn vòng sáng thần bí “tử mà phục sinh, chưởng môn Hiền Môn”, Lâm Cửu lúc này đã không chỉ là “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” người người đều biết trước đây, mà còn là người đứng đầu thiên hạ đệ nhất đại phái – Hiền Môn.
Khi Hoàng Phủ Thiên Niên tại Hoàng Phủ Đế Quốc thu nhân được tin tức này là người đầu tiên đề bút viết một bài từ chúc mừng, hoàng đế Bắc Quốc cũng nối gót theo sau, tiếp đến chính là đương kim hoàng đế Trung Thiên Quốc.
Về phần Tây Sa Thương Ưng Quốc… lúc này không biết nháo ra dạng gì nữa, Tây Sa Thương Hải đột nhiên biến mất không thể nghi ngờ khiến cho nội bộ Tây Sa Thương Ưng Quốc nổ ra một cuộc minh tranh ám đấu để tranh giành ngôi vị hoàng đế, trước khi Tây Sa Thương Hải mất tích cũng không có con trai hay con gái gì, chỉ có mấy người huynh đệ, mấy người này thường ngày bị Tây Sa Thương Hải áp bức đến không thể thở nổi giờ đều vùng dậy.
Bất quá chuyện của Tây Sa Thương Ưng Quốc bọn họ Lâm Cửu tạm thời không quản được, lúc này đây Lâm Cửu đang cùng Diệt Thiên tiến vào hoàng cung Trung Thiên Quốc, đương kim hoàng đế Trung Thiên Quốc từ mùa đông năm ngoái thân nhiễm hàn vẫn luôn không khoẻ, thể nhược lắm bệnh, lại tham luyến nữ sắc, sắp tới sắp sửa đến giường cũng không bước xuống nổi.
Chuyện này không cần vị thân là quốc sư – Hoa Tư nói cho Lâm Cửu, Lâm Cửu cũng có thể đoán ra là do vị từng là trưởng công chúa Hoàng Phủ Đế Quốc kia giở trò quỷ, suy cho cùng, còn không phải Diệt Thiên ra lệnh sao.
Hôm nay, Trung Thiên Quốc rốt cuộc cũng bị hoàng hậu hiện giờ của Trung Thiên Quốc Hoàng Phủ Thiên Hạ nắm giữ trong tay, triều đình từ trên xuống dưới ra lời oán giận, trong xã hội nam quyền này đương nhiên không cho phép một người nữ tử nắm giữ đại quyền trong tay, huống chi còn là một nữ nhân được gả từ Hoàng Phủ Đế Quốc đến.
Việc này không liên quan đến mưu lược, Hoàng Phủ Thiên Hạ chung quy cũng chẳng phải Võ Tắc Thiên, Hoàng Phủ Thiên Hạ có dã tâm, có sự độc ác và mạnh mẽ, nhưng lại thiếu mất sự khoan dung độ lượng mà một vị vua cần có, huống chi Võ Tắc Thiên lúc về già cũng bị chính nhi tử của mình lật đổ.
Diệt Thiên không phải kẻ ngốc, đại ma đầu hiểu rõ nữ nhân điên tên Hoàng Phủ Thiên Hạ này không làm nổi nữ hoàng Trung Thiên Quốc, điều đó khiến Lâm Cửu thấy khó hiểu, vậy rốt cuộc Diệt Thiên muốn làm gì chứ?
“Không cần xen vào sao?” Trên mặt Lâm Cửu lộ ra một chút lo lắng và oán giận, “Ta cứ nghĩ ngươi thực sự muốn tìm một chỗ để tĩnh tâm tu luyện, tránh lần tẩu hoả nhập ma sau.”
Ngày hôm nay, quốc sư Trung Thiên Quốc thịnh tình mời tân nhậm chưởng môn Hiền Môn Lâm Cửu và Thánh Giả Tiếu Thiên tiến cung dự tiệc, Hoa Tư không chỉ định giao Hiền Môn cho Lâm Cửu, mà thoạt nhìn còn như muốn giao luôn cả Trung Thiên Quốc cho y.
Lâm Cửu thầm mắng tên Hoa Tư hỗn đản, y vốn không muốn tiến cung, nếu y đã vào hoàng cung Trung Thiên Quốc thì lập trường lập tức sẽ đối nghịch với Diệt Thiên, Lâm Cửu không muốn bước trên cái hố mà Hoa Tư đã chuẩn bị từ trước, cũng không muốn nhanh như vậy làm bế tắc mối quan hệ giữa y và Diệt Thiên, nhưng sau đó Lâm Cửu lại bị Diệt Thiên kéo vào.
Lâm Cửu không hiểu lắm, rốt cuộc trong đầu Diệt Thiên nghĩ cái gì, đại ma đầu này hẳn phải quá rõ dụng ý của Hoa Tư mới đúng.
“Trung Thiên Quốc dưới sự dẫn dắt của vị quốc sư vĩ đại của bọn họ, giờ đây người người đều muốn phế đi hoàng hậu Hoàng Phủ Thiên Hạ này, đương kim hoàng đế Trung Thiên Quốc chẳng duy trì được bao lâu, thái tử thì còn nhỏ tuổi, mẫu thân năm đó cũng vì khó sinh mà mất sớm, quân thần sợ Hoàng Phủ Thiên Hạ khống chế thái tử như con rối trong tay.” Diệt Thiên vừa đi trong hoàng cung, vừa không kiêng kị đàm luận chuyện lớn trong hoàng cung Trung Thiên Quốc, “Hoa Tư… là muốn để ngươi trở thành thầy của thái tử a.”
“Thầy?” Lâm Cửu khẽ nhíu nhíu mày.
“Đúng vậy.” Diệt Thiên cười nhìn Lâm Cửu, nói, “Hoa Tư hiểu rất rõ thái độ làm người của ngươi, nếu ngươi trở thành thầy của thái tử, chắc chắn dạy dỗ chu đáo thái tử lớn lên, lại càng không để mặc cho Hoàng Phủ Thiên Hạ khống chế, hôm nay ngươi thân là chưởng môn Hiền Môn, quần thần Trung Thiên Quốc chắc chắn sẽ ủng hộ ngươi trở thành thầy của thái tử, dù sao trong đám quần thần có không ít môn đồ của Hiền Môn a.”
Hoa Tư, quả thực là một nam nhân thông minh.
Lâm Cửu nhất thời hiểu ra, không khỏi cười khổ lắc đầu nói: “Ngươi là người khống chế Hoàng Phủ Thiên Hạ, Hoa Tư để ta làm thầy của thái tử, điều đó nghĩa là muốn dùng ta để kiềm chế ngươi, tên hỗn đản đó, bị Nghiệp Hoả hành hạ đáng đời, dù sao ta nhất định phải nhượng Nghiệp Hoả giúp ta hảo hảo đánh cho tên kia một trận!”
Vui đùa qua đi, nên đối mặt chung quy vẫn phải đối mặt.
Lâm Cửu tiu nghỉu nói: “Ngươi biết rõ ý tứ của Hoa Tư, Hoa Tư biết rõ thái độ làm người của ta, ngươi cũng biết rõ thái độ làm người của ta, vậy ngươi muốn làm thế nào? Ha ha, nếu ta trở thành thầy của thái tử, có lẽ ta sẽ không trở thành một vị thầy giáo tốt, nhưng cũng sẽ không đứng nhìn học trò của mình trở thành con rối cho người khác.”
“Đừng ngại, rất hợp ý ta.” Diệt Thiên ngừng lại, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Lâm Cửu, cười nói, “Có lẽ Hoa Tư đã quên một chuyện, ngươi và ta bây giờ, không thể tách rời, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, Trung Thiên Quốc này, thiên hạ này, với ta mà nói có gì quan trọng đâu?”
Có thể nghĩ thông suốt thì sớm đã nghĩ thông suốt, thứ mà Diệt Thiên muốn hoàn thành lúc này, từ lâu đã không còn là suy nghĩ trong lòng trước kia.
“Vậy đối với ngươi cái gì mới là quan trọng nhất?” Rõ ràng đã biết đáp án, nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi ra, vẻ mặt Lâm Cửu tràn ngập hi vọng nhìn Diệt Thiên.
Diệt Thiên nhìn lại Lâm Cửu, mỉm cười không nói nữa mà tiếp tục đi lên phía trước.

Lâm Cửu đi theo sau, kéo tay áo Diệt Thiên lại, thấp giọng nói: “Ngươi không nói ta cũng biết.”
“Biết cái gì?” Diệt Thiên vừa cười vừa nói.
“Thì chính là biết thôi…” Diệt Thiên không nói, Lâm Cửu cũng không nói, trong tâm trong bụng hai người tự hiểu là được rồi.
“Vậy với ngươi mà nói, cái gì là quan trọng nhất?” Diệt Thiên đột nhiên hỏi.
Lâm Cửu cười cười nói: “Đáp án này, không phải ngươi đã sớm biết rồi sao?”
Biết thì biết, nhưng nói ra, chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác.
“Ta quan tâm nhất… là ngươi.” Từ từ đi tới cửa đại điện hoàng cung, trong nháy mắt trước khi sải bước tiến vào, Diệt Thiên nói với Lâm Cửu như vậy.
“…Ta cũng vậy.” Trước đây luôn cảm thấy khi nói ra những lời này sẽ có chút buồn nôn, nhưng hôm nay, không phải Lâm Cửu đã nói rồi sao? Vừa nói xong, trên mặt Lâm Cửu liền ưng ửng hồng.
Lời nói tình cảm như vậy, khi nói trước công chúng luôn có chút cảm giác là lạ.
Lâm Cửu và Diệt Thiên đi tới hoàng cung Trung Thiên Quốc, vị quốc sư mang mặt nạ đã chờ từ lâu, đứng bên cạnh quốc sư còn có một nam hài tầm khoảng mười một mười hai tuổi, đôi mắt lấp lánh hữu thần, mang theo vẻ tò mò và hoài nghi ngắm nhìn Diệt Thiên và Lâm Cửu.
Hoa Tư có hai thân phận, một là tiền nhiệm chưởng môn Hiền Môn, còn kia là quốc sư đương nhiệm của Trung Thiên Quốc.
Theo lí mà nói, chưởng môn Hiền Môn không thể trở thành quốc sư cho bất kì quốc gia nào, nhưng Hoa Tư lại náo loạn ra như vậy, kết quả là quốc sư của Trung Thiên Quốc từ trước tới giờ đều mang mặt nạ xuất hiện trước mặt mọi người, ai cũng chưa từng thấy qua chân diện mục của vị quốc sư này, đây cũng là điều khiến cho y tăng thêm vài phần thần bí.
Nguyên nhân là vì quốc sư ở trong cung có nhiều ảnh hưởng sâu rộng, quần thân Trung Thiên Quốc hiện nay đa số đều vô cùng tôn kính đối với quốc sư, dù cho Hoàng Phủ Thiên Hạ có thông minh tuyệt đỉnh cũng khó mà trong một thời gian ngắn nắm trong tay được toàn bộ Trung Thiên Quốc.
Đến ngay cả vị hoàng đế tham luyến nữ sắc của Trung Thiên Quốc này cũng vô cùng nghe lời quốc sư nói, chẳng qua có quá nhiều lời gió thoảng bên tai, nên hoàng đế cũng dần dần xa cách với quốc sư.
Trái lại Hoa Tư không hề quan tâm xem hoàng đế có tín nhiệm mình hay không, dù sao chỉ cần kéo Lâm Cửu vào là được rồi, điểm này chắc hẳn Diệt Thiên cũng chẳng thể tránh được.
Chung quy Hoa Tư vẫn không thể nào hoàn toàn yên tâm với Diệt Thiên, cũng không chỉ một lần ngầm cảnh cáo Lâm Cửu lên lưu ý Diệt Thiên nhiều hơn, không phải sợ Diệt Thiên thương tổn Lâm Cửu, mà là lo lúc Diệt Thiên nhập ma sẽ làm hại tới Lâm Cửu.
Lúc ở tại Hiền Môn, Hoa Tư đã từ miệng Lâm Cửu biết được chuyện Diệt Thiên từng nhập ma, sau khi Hoa Tư nghe xong cũng chỉ có thể cảm thán lá gan của Lâm Cửu này quá lớn, dụng tình quá sâu, nhưng may mà có Lâm Cửu ở đây, bằng không không biết Diệt Thiên sẽ gây ra chuyện gì.
Lâm Cửu từng nói chuyện với Hoa Tư, thử nghĩ xem có biện pháp nào có thể giúp Diệt Thiên khôi phục bình thường khắc phục ma niệm hay không, nhưng kết quả Hoa Tư đưa ra khiến Lâm Cửu vô cùng thất vọng.
Nhập ma của Diệt Thiên, chỉ có thể do Diệt Thiên tự mình khắc phục, ai cũng không thể giúp được, dù là Lâm Cửu cũng vậy.
Vậy nếu như lần sau Diệt Thiên lại nhập ma thì phải làm sao đây?
Hoa Tư không trả lời Lâm Cửu, Lâm Cửu cũng có thể lờ mờ đoán được đáp án, nếu lúc đó Diệt Thiên nhập ma phát cuồng không thể khống chế, bọn Hoa Tư sẽ lại đối phó với Diệt Thiên, dù biết bọn họ không thể đánh thắng.
Không chỉ Lâm Cửu, Hoa Tư bọn họ cũng không muốn để sự việc phát triển đến mức đó.
Quốc sư dẫn thái tử giới thiệu với Diệt Thiên và Lâm Cửu, hoàng đế nhiều bệnh thân thể không khoẻ không thể có mặt, hoàng hậu cũng không ra, cuối cùng chính là ba đại nhân một hài tử tiểu tụ hội lại.
Tịch gian, quốc sư với Lâm Cửu nửa đường chạy ra ngoài.
“Thực sự không có cách nào sao?” Lâm Cửu chính là không cam lòng.
“Có thể có biện pháp nào chứ?” Hoa Tư thở dài nói: “Trung Thiên Quốc tạm thời giao cho ngươi, dù sao ngươi và Diệt Thiên cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đi, nhập ma của Diệt Thiên tuy rằng chúng ta không có cách nào thanh trừ hoàn toàn, nhưng hẳn là có biện pháp có thể khắc chế, ngày mai, ta sẽ cùng Nghiệp Hoả đến Đông Hải một chuyến.”
“Đông Hải?” Lâm Cửu nói: “Ta nghe Nghiệp Hoả đề cập qua, nơi mà năm đó Chí Thiện và U Minh sinh ra chính là ở hướng đông, lẽ nào có liên quan?”
Hoa Tư gật đầu nói: “Đúng vậy, Đông Hải hẳn là còn lưu lại tàn diệp của Chí Thiện Bạch Liên và U Minh Hắc Liên, tuy rằng đã qua mấy nghìn năm, nhưng thần liên chi diệp vĩnh viến không tàn, lúc này hẳn là vẫn còn đó, sau khi ta và Nghiệp Hoả tìm được sẽ mau chóng trở lại, nếu kịp lúc thì hẳn là có thể trở về trước lần nhập ma kế tiếp của Diệt Thiên.”
“Vậy xin nhờ ngươi…” Lâm Cửu trầm giọng nói.
Hoa Tư cười nói: “Đây đều là việc chúng ta nên làm, ta còn muốn cám ơn ngươi đáp ứng làm sư phó của thái tử, hài tử này có chút ương bướng, nhưng trời sinh thông minh, so với phụ thân của nó không biết hơn gấp bao nhiêu lần, tương lai nhất định là một vị hoàng đế tốt của Trung Thiên Quốc, trước ta thay mặt ngàn vạn con dân Trung Thiên Quốc đa tạ ngươi.”
Dứt lời, Hoa Tư liền cúi đầu với Lâm Cửu.
Lâm Cửu bước lên trước nói: “Đừng đừng đừng, ta nào phải lão sư tốt gì.”
“Ha ha, có Diệt Thiên ở đây, đại ma đầu nhất định sẽ giúp ngươi, ta để ngươi trở thành lão sư của thái tử, không chỉ là để kiềm chế Hoàng Phủ Thiên Hạ, cũng là bởi vì ta biết có ngươi ở đây, Diệt Thiên chắc chắn sẽ giúp ngươi dạy dỗ thái tử, tuy rằng tính tình đại ma đầu đó thôi thối một chút, nhưng tri thức trong bụng cũng không phải thổi phồng.”
“Lâm Cửu, hiện tại ta đã rõ, chỉ cần có ngươi ở đây, đại ma đầu đó sẽ không làm ra chuyện gì doạ người, là ngươi thay đổi hắn.” Cuối cùng Hoa Tư vừa cười vừa nói ra một câu như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.