Chương trước
Chương sau
Dưới ánh trường minh đăng của hoả diễm phượng hoàng, hai cái bóng nam nhân tà tà chiếu trên vách tường trắng như tuyết, mành châu dài dài rủ xuống ngăn cách với thảo nguyên mênh mang dưới đêm trăng bên ngoài Tuyết Điện.
“Rào —”
Nước chảy róc rách, trong làn nước trong suốt óng ánh sặc sỡ, phản chiếu màu đỏ của phượng hoàng hoả diễm trên vách tường, tựa như có một người cá đang dập dờn bơi lội bên trong, mỗi khi tay nâng lên hạ xuống lại tạo ra tầng tầng sóng gợn, bọt nước như những viên ngọc trai từng hạt từng hạt rơi vào trong tuyền thuỷ.
Cước bộ dừng lại bên mành, nam tử xốc vài chuỗi hạt châu lên, nhìn qua U Minh đang tắm rửa trong thuỷ trì, U Minh đưa lưng về phía nam tử, mái tóc dài ướt đẫm dập dềnh trong nước, giống như thuỷ thảo trôi nổi bồng bềnh, tấm lưng dựa thành trì rộng lớn mà trơn nhẵn.
Nam tử thả rèm châu đi đến, từng chuỗi châu đung đưa va chạm vào nhau sinh ra tiếng vang thanh thuý như tiếng bạc rơi xuống đất, U Minh trong tuyền thuỷ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không vì có người đến mà tỏ vẻ khó chịu.
“Ngươi bị thương thế nào rồi?” Chầm chậm bước tới phía sau U Minh, Chí Thiện Bạch Liên nửa quỳ bên cạnh ao, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen như mực của hắn, từ mặt đất đến đáy trì cao khoảng tầm bằng một hài tử sáu tuổi, khi Chí Thiện nửa quỳ đầu U Minh vừa vặn cao đến ngực y.
Hai tay theo trán U Minh trượt tới huyệt thái dương, Chí Thiện nhẹ nhàng giay giay giúp ma đầu, lực đạo vừa phải khiến U Minh vô cùng dễ chịu, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thoải mái, hưởng thụ sự xoa bóp của Chí Thiện, U Minh chậm rãi nói: “Thực lực của Hỗn Độn Thanh Liên còn chưa đủ để gây thương tích cho ta, ngươi lo lắng cho ta sao?”
“Ta đang lo lắng ngươi nhất thời xung động liền làm ra chuyện xấu, tốt xấu gì thì cũng đều là thần liên, ngươi hạ thủ cũng quá ngoan, Hỗn Độn Thanh Liên đó đến giờ vẫn còn cố sĩ diện không chịu để ta chẩn trì, không biết lúc này đang một mình chữa thương ở đâu.” Bàn tay xoa bóp huyệt thái dương của U Minh dần dần trượt xuống vai, Chí Thiện bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng cúi đầu tựa lên vai U Minh, hai tay tuỳ ý khoát lên ngực ma đầu, tuyền thuỷ thấm ướt đầu ngón tay.
“Ngươi quan tâm y?” Từ từ mở mắt ra, U Minh nắm lấy bàn tay Chí Thiện đặt trước ngực hắn.
“Ngươi ghen, ha ha…” Cười khẽ, Chí Thiện lấy ngón tay chọc chọc ngực U Minh, xúc cảm rắn chắc mà lại co dãn không khỏi khiến Chí Thiện muốn chọc thêm vài cái nữa, hảo hảo ăn đậu hủ của U Minh Hắc Liên, vừa nói, vừa vô cùng không tự giác mà giở trò.
Lại một lần nữa bắt được bàn tay không an phận của Chí Thiện, U Minh Hắc Liên nháy mắt liền kéo Chí Thiện đang ngồi sau hắn vào trong trì, bọt nước lập tức bắn lên tung toé, thấm ướt xiêm y và mái tóc nam nhân.
“Tùm —”
Chí Thiện Bạch Liên rơi vào trong nước, mới chỉ trong nháy mắt, nam nhân đã bị U Minh Hắc Liên thân không mảnh vải áp vào bên thành trì, ngẩng đầu chống lại ánh mắt đen láy của U Minh, mái tóc đen nhánh của hắn buông xoã trước ngực tựa như rong biển, Chí Thiện có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt như tuyết mà lại mang theo tà mị chỉ thuộc về U Minh.
Giờ khắc này, Chí Thiện Bạch Liên đột nhiên nhớ tới y đã từng nghe truyền thuyết về thuỷ yêu ăn thịt người trong dân gian.
“Ta đúng là đang ghen…” Từ từ cúi đầu xuống, U Minh hạ giọng nỉ non bên tai Chí Thiện, “Ta không chỉ ghen, ta còn muốn ăn ngươi, để cho đoá bạch liên hoa tự cho mình là thông minh như ngươi biết, rốt cuộc ai mới có thể nhiễm liên hương của ngươi, rốt cuộc ai mới là người có thể ngắt quả của ngươi.”
“Ai, đừng đừng đừng…đau.” Cần cổ bị U Minh Hắc Liên cắn in lên một dấu răng đỏ tươi, Chí Thiện nếm phải chút đau nhức lên tiếng vươn tay ôm lấy tấm lưng rộng rãi của nam nhân áp trên người y, không khỏi cười khổ khe khẽ nói: “Ngươi muốn ăn ta thực sao? Đừng lưu lại dấu vết, để bọn họ nhìn thấy thì lại chế nhạo ta.”
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Chí Thiện, U Minh cúi đầu ái muội lấy đầu lưỡi khẽ liếm chỗ vừa bị mình cắn ra ấn kí trên cần cổ nam nhân, một cảm giác tê dại cùng ấm ấp khiến Chí Thiện đang ngâm mình trong tuyền thuỷ có chút không chịu nổi, khẽ cắn môi để bản thân không phát ra những tiếng rên rỉ.
“Ngươi chỉ có thể là của ta.” Đầu lưỡi lướt qua vành tai Chí Thiện, nam nhân chỉ nghe thấy tiếng nói nguy hiểm trầm thấp mà từ tính vang lên bên tai mình, mang theo hơi thở ấm áp của hắn, quét qua vành tai, từng cơn ngưa ngứa khiến Chí Thiện không khỏi run rẩy, hai tay trượt tới bờ vai U Minh muốn kéo lại khoảng cách giữa bọn họ.
Chí Thiện than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng trêu đùa ta như vậy nữa.”
“Không thích sao?” Khoé miệng vẽ lên một ý cười không mang hảo ý, U Minh nói: “Đây chính là trừng phạt ngươi, nam nhân như ngươi không thể yên ổn ngồi một chỗ, hết lần này đến lần khác thích đi trêu chọc tên Hỗn Độn Thanh Liên khiến người ta chán ghét kia, còn cả tên Công Đức Kim Liên nữa, hai mắt ta không mù, đương nhiên có thể nhìn ra Công Đức Kim Liên đối với ngươi cũng có một ít tâm tư không nên có như vậy, chẳng qua Công Đức Kim Liên thông minh hơn Hỗn Độn Thanh Liên chút ít, biết cái gì nên là của hắn, cái gì đời đời kiếp kiếp hắn đều không thể đụng vào.”

Chí Thiện không khỏi cười khổ, sao y không biết Công Đức Kim Liên cũng có ý tứ với mình, bình thường ngay cả một điểm y cũng không nhìn ra.
“Vậy…vậy thì có quan hệ gì tới ta chứ?” Chí Thiện cười nói: “Cũng không phải ta đi trêu chọc, đây đều là do bọn họ nguyện ý, ngươi nói xem, vì sao bọn họ chướng mắt ngươi, mà cứ hết lần này đến lần khác coi trọng ta chứ? Loại chuyện này, sao có thể trách ta, đây là ngươi vu tội.”
“Bởi vì…” Nguy hiểm nheo mắt lại, U Minh Hắc Liên nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú với mái tóc ẩm ướt của nam nhân, hạ giọng nỉ non: “Mỗi một nam nhân đều muốn đặt ngươi dưới thân, nhìn bộ dáng quyến rũ của ngươi cùng với vẻ thanh thánh tuyệt nhiên thường ngày tương phản, lại động nhân như thế nào, khiến người ta kìm lòng không đậu.”
Lời nói vô cùng rõ ràng khiến mặt Chí Thiện đỏ ửng lên, giận giữ nói: “Ngươi…ngươi sao có thể nói ra loại lời này, nghe cứ như ta bề ngoài thoạt nhìn tuy rằng rất sạch sẽ nhưng thực chất lại là yêu ma không bằng, U Minh sao ngươi — a —” Lời còn chưa dứt, thân thể lay động trong nước đột nhiên cảm thấy một trận đau nhức mạnh mẽ xông vào, Chí Thiện bị đau thoáng cái nói không ra lời, chỉ phải dùng tay bấu chặt lây đôi vai U Minh.
“Ngươi…sao ngươi có thể đánh lén…ngô —” Khẽ cắn răng, trên khuôn mặt tuyết trắng lập tức nổi lên mấy đoá hoàng nhuận nhàn nhạt, dưới sự trợ giúp của thuỷ quang giống như một đoá sen mới nở khiến người ta mơ màng liên miên, nam tử thường ngày thanh thánh không cho khinh nhờn lúc này lại lộ ra một cỗ thanh mị từ trong xương tuỷ, sao có thể không khiến người ta sa vào, thần hồn điên đảo.
“Di — cái này sao có thể gọi là đánh lén, đây chính là quang minh chính đại tiến công, ta đã bao giờ đưa lưng về phía ngươi, vẫn luôn chính diện đối ngươi không phải sao?” Cười khẽ vài tiếng, vài động tác dưới thân của U Minh khiến ao “ào ào —” rung động, bọt nước vui vẻ nhảy nhót, từng giọt từng giọt bung nở ra, hương thơm ái muội tràn ngập gian phòng.
“Ngô ngô — a —”
Hai tay vòng ôm lấy cổ U Minh, thân thể giống như một chiếc thuyền lá giữa biển khơi mênh mông bị sóng biển đẩy đưa dập dềnh, dưới trận trận đánh cướp công đoạt không kiêng nể gì, Chí Thiện Bạch Liên đã dần dần không nghe rõ U Minh Hắc Liên nói gì với mình, chỉ biết tên U Minh Hắc Liên này ngoan đến đáng trách, gần đây càng ngày càng thích chơi công kích bất ngờ, thường thường khiến y đang ở trạng thái không hề phòng bị khiến cho giữa cơn đau nhức cùng vui thích không thể tiến lui.
Sau khi trải qua hoan ái, hai nam nhân triền miên trong thuỷ trì đã từ trong tuyền thuỷ chuyển dời đến bên bờ.
Phủ thêm một tấm hắc bào rộng thùng thình, U Minh ôm nam nhân mềm yếu như một con xà đến nhuyễn tháp bên trì đặt nằm sấp lên.
“Thắt lưng, thắt lưng ta sắp đứt rồi, mau giúp ta xoa xoa.” Lười biếng ghé lên nhuyễn tháp, Chí Thiện chỉ chỉ thắt lưng của mình.
U Minh ngồi một bên mang tới một ít dầu thơm an thần, đầu tiên là duỗi tay cởi ra bộ y phục ướt đẫm còn đang khoác hờ trên người Chí Thiện, sau đó tìm một tấm thảm đặt xuống nửa người dưới của nam nhân, đổ một chút dầu thơm ra lòng bàn tay, lấy liên hoả uẩn nhiệt nhẹ nhàng ấn lên lưng Chí Thiện, theo lời Chí Thiện giúp nam nhân nhẹ nhàng xoa bóp phần thắt lưng, lực đạo vừa phải không nặng không nhẹ.
Bản thân U Minh đã có khí tức băng lãnh lại thêm dầu thơm với liên hoả uẩn nhiệt trong lòng bàn tay, cảm giác băng hoả giao hoà thực sự khiến Chí Thiện vô cùng hưởng thụ.
“Vì sao nhất định cứ phải tìm những người khác, lấy ngươi, ta, lại thêm Nghiệp Hoả Hồng Liên đã quá dư dả rồi.” Ngồi trên nhuyễn tháp vừa giúp Chí Thiện xoa bóp thắt lưng, vừa bắt đầu trò chuyện với nam nhân, từ trước đến giờ trong lòng U Minh chưa từng coi mấy người kia cùng hội cùng thuyền.
Từ lúc bọn họ quyết định bắt đầu tìm kiếm bốn đoá thần liên khác, U Minh và Chí Thiện đã từng thảo luận qua về vấn đề này, U Minh không chấp nhận Chí Thiện ngoại trừ hắn còn cần những người khác, lấy năng lực của hai người bọn họ cũng đủ để cải biến thế giới này rồi, về phần tứ liên khác, nếu dám cả gan đối nghịch với họ, cùng lắm thì cứ đốt cả đám thành tro là được.
Nhưng mà sau đó U Minh vẫn thuận theo ý tứ của Chí Thiện cùng ra ngoài tìm tứ liên, hôm nay bọn họ đã tìm được đủ tứ liên, trừ Nghiệp Hoả Hồng Liên có thể khiến U Minh thưởng thức ra, những đoá thần liên khác căn bản không nhập nổi vào mắt U Minh, nhất là Hỗn Độn Thanh Liên, U Minh Hắc Liên thầm nghĩ xé nát đoá thanh liên dám can đảm muốn Chí Thiện.
“Thượng thiên dựng dụng lục liên hàng thế, tự nhiên sẽ có đạo lí của nó, lực lượng của cá nhân tuy đã cường hãn đủ để cải biến thế giới này, nhưng càng nhiều người, tư tưởng khác nhau mới đủ để khiến thế giới này trở nên tốt hơn, ta biết ngươi có chút khúc mắc với Hỗn Độn Thanh Liên, chỉ là nếu ta đã không có chút xíu ý tứ gì với y, thì ngươi cần gì phải lưu ý chứ.” Chí Thiện nói.
“Thôi đi, tất cả đềuu nghe theo ngươi,thế nhưng nếu tên Hỗn Độn Thanh Liên kia còn dám quấy rối ngươi, ta nhất định sẽ không tha cho y.” Biết tâm ý Chí Thiện đã quyết, U Minh cũng không tiếp tục kiên trì nữa, chẳng qua hắn cũng có điểm mấu chốt không thể đụng vào, mà điểm mấu chốt của hắn chính là người tên Chí Thiện này.
“Ta giống loại người dễ bị người khác khi dễ sao? Cũng chỉ có ngươi mỗi ngày đều khi dễ ta, đến một cơ hội để ta ở trên cũng không cho, thực sự là khi dễ người ta khi dễ đến tận cùng rồi.” Chí Thiện tỏ ra bực tức, y cũng muốn nếm thử tư vị ở bên trên diễu võ dương oai rối cuộc nó như thế nào.
“Sớm cắt đứt ý niệm này trong đầu đi, đây chính là ngươi nợ ta, cứ thanh thản ổn định nằm bên dưới để ta hầu hạ không phải rất tốt sao?” Cứ vậy U Minh đã chặt đứt hết ý nguyện của mình ngược lại ủng hộ Chí Thiện vô điều kiện, ma đầu tâm tư sáng tỏ này đương nhiên muốn từ đó moi ra vài chỗ tốt.
Vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nam nhân nằm trên nhuyễn tháp, U Minh khoá ngồi lên đùi nam nhân, đem hết dầu thơm còn thừa từ thắt lưng Chí Thiện đổ xuống, mùi thơm thoang thoảng tràn ngập hơi thở, trắng mịn nhè nhẹ chảy hết xuống tấm thảm bị sơn cốc che đậy, thấm ướt mảnh ruộng vừa được khai hoang.
“Còn…” Nam nhân nhịn không được than vãn một tiếng, mỗi ngày đều bị U Minh dùng những biện pháp khác nhau lộng đến lộng đi, Chí Thiện cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chết trên giường, chết kiểu này thực sự là quá mất mặt, thế nhưng đây quả thực là y đáp ứng U Minh, hôm nay nghĩ đến, thật là không cam lòng.
Bi kịch bán mình cầu vinh a, liền thể hiện ngay trên thân người đáng thương như y a.
“Lúc này có kêu cũng không được, đợi lát nữa cũng đừng ân ân hanh hanh quấn quít chặt lấy ta không tha.” Một bàn tay mang theo chút băng lãnh luồn vào trong thảm, ngón tay thuận theo dầu thơm trắng mịn dần dần tiến vào u cốc, nam nhân ghé trên nhuyễn tháp lập tức nắm chặt nhuyễn tháp cắn môi không hé răng, thân thể cứng ngắc.
“Toàn bộ ăn vào rồi.” Trên ngón tay nhúng dầu vừng, U Minh ác ý nỉ non bên tai Chí Thiện vài câu, đối mặt với sự trêu chọc của đại ma đầu đáng ghét, mặt Chí Thiện đã đỏ ửng hết lên, không biết là U Minh dùng dầu thơm gì cho y, trong mùi hương còn lộ ra một chút mùi vị ngòn ngọt, trượt vào trong chỗ tư mật còn có thể khiến người ta cảm thấy ngưa ngứa vô cùng khó chịu, giống như mảnh khát vọng trống rỗng bị lấp đầy vậy.
Cảm giác kì quái này trước đây Chí Thiện chưa từng gặp qua, lập tức vừa kinh vừa sợ, chịu đựng cảm giác ngứa ngáy trống rỗng của thân thể, giận giữ mắng: “Ngươi…ngươi lộng vật gì vậy!”
“Không phải ngươi thích thể nghiệm đồ chơi ở dân gian sao?” U Minh cười khẽ vài tiếng, lại nhét thêm mấy ngón tay vào trong u cốc đang tràn ra dầu thơm, “Đây là một trò ta vừa mới tìm được ở dân gian, đám phàm nhân cực kì yêu thích nó, ta tìm thấy liền lập tức mang về cho ngươi dùng.”
“Đây, chẳng lẽ là xuân dược?!” Giật mình, Chí Thiện tức khắc nhớ tới một vật phẩm.
“Nga, hoá ra ngươi cũng biết trò này.” Nhíu mày, U Minh thấp giọng cười nói, “Có phải cảm thấy rất thoải mái hay không? Nhân gian này cũng có vài trò không tồi, sau này ta sẽ lại tìm về cho ngươi chơi.”
Chí Thiện thầm mắng trong lòng, tìm cho y chơi chỗ nào, rõ ràng là lấy nó ra cho hắn dùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.