“Quái vật này tính năng ăn mòn rất nặng, nghìn vạn lần đừng bị chúng nó đụng vào.” Cao Thanh vẫn theo sát bên cạnh Hoa Tư nhíu nhíu mày, chốc chốc lại quay đầu nhìn đám lục trùng di động cực nhanh như thuỷ triều kia, vũ phiến trong tay vung lên. Một đạo thanh phong hoá thành vô số lưỡi dao bổ về phía đám lục trùng đang điên cuồng di chuyển, phong nhận*(lưỡi dao gió) tới chỗ đám sâu nổ mạnh “rầm” tán ra vô số dịch thể màu xanh, nhưng rất nhanh đã bị đám trùng phía sau cắn nuốt.
Vô tung vô ảnh giống như là quăng con dao nhỏ sắc bén vào trong biển rộng, không thể dậy nổi một gợn sóng.
“Ghê tởm!” Cao Thanh thầm mắng một câu, thấy đòn công kích của mình không có hiệu quả cũng thành thật không thèm lãng phí khí lực toàn lực theo kịp đại đội ngũ chạy băng băng, “Những con trùng này hình như giết không chết, lẽ nào chúng ta cứ chạy mãi thế này?”
Hoa Tư cười cười nói: “Dao vô dụng, roi vô dụng, không bẳng thử dùng lửa thiêu xem có thể thiêu sạch sẽ hết đám trùng đáng ghét này không.”
Tây Sa Thương Hải quay đầu lại nhìn đám lục trùng giống như thuỷ triều chen chúc mà lên, nói: “Những con trùng này vô sắc vô vị, không biết đã ở trong sơn động này bao lâu, thảo nào bên hồ không có dã thú gì, có lẽ đều đã bị lục hồ trùng này cắn nuốt sạch sẽ rồi, nếu cứ tiếp tục chạy như vậy cũng không phải cách hay.”
Dứt lời Tây Sa Thương Hải giương tay lên một đoàn thanh liên hoả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848160/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.