Sở dĩ có chuyện nhịhôn công chúa, thực ra không phải là lỗi của Phục Nghi. Sau khi Thiên đế Hiên Viên, nhưng ngài vẫn không cho phép chàng kết duyên cùng Vân Ảnh.Ngài chỉ nói bây giờ Phục Nghi không còn xứng với nàng ta nữa. Nhưngtrong lòng Vân Ảnh vẫn đầy day dứt, phân vân. Một mặt thì thức sự giờnày chàng không còn là Phục Nghi oai hùng của ngày trước, mặt khác nàngta vẫn lưu luyến khó rời mối duyên ấy. Nàng ta không muốn lãng quên đinhững tháng ngày huy hoàng năm xưa, khi mà nàng ta chăm chú nhìn chàngvới ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Suýt chút nữa, nàng ta đã thắng Phượng Cẩm. À mà không, nàng ta đã thắng Phượng Cẩm rồi chứ nhỉ.
Khóe môi thấp thoáng nụ cười, nàng ta lại cất tiếng gọi: “ Phất Tức, chàng thực sự không có trong đó sao?”
Khẽ buông tiếng thở dài, nàng ta gượng cười một mình: “ Ta biết chàng không muốn gặp ta, hoặc là vốn đã biết trước được ta sẽ đến. Thật ra, ta quađây chỉ khuyên chàng một câu, chuyện năm đó là do ta khơi mào thật,nhưng rõ là chàng đã chấp thuận mà. Đã một trăm năm trôi qua, chàng vàta giờ là tri kỉ độc nhất của nhau. Tại sao vẫn cứ lạnh nhạt với ta nhưvậy?”
Lạc Tề vểnh tai lên, hệt như chú chuột đồng thò đầu ra khỏi hang muốn nghe cho đến nơi đến chốn.
Trọng Uyên cười khổ sở khi chứng kiến sự hiếu kỳ quá mức của nàng. Chàng vội ghì đầu nàng vào lòng.
Lạc Tề khẽ ho mấy tiếng, lòng bức bối lắm, rõ là giữa chang và nhị hôn công chúa này có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-khuynh-ca/22337/chuong-5-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.