Chương trước
Chương sau
Núi xanh ngan ngát,rừng trúc rì rào. Vẫn màu áo xanh cô liêu, nhưng giờ chẳng còn thấychàng nở nụ cười năm xưa nữa. Lạc Tề không rõ căn nguyên sự đổi thay nơi chàng, hiển nhiên cũng không hiểu nỗi tâm tư của chính mình. Rốt cuộclòng lại thêm xáo động.
Trường Cầm và Lạc Tề vẫn mỗi người mộtnỗi lòng riêng. Dao Sơn trúc lâm giờ vắng đi tiếng đàn phóng khoáng nămnào, thay vào đó là tiếng gió sầu vi vút, đôi khi ngẩng mặt nhìn, chỉthấy vầng dương chói chang.
Lạc Tề nói với Hương Tư: Thì ra là để phải lòng một ai đó không cần quá lâu. Một ngày, hai ngày là đủ rồi.
Lạc Tề khi ngủ hay quen thói cựa quậy không yên. Đồ đệ như nàng luôn khiếnngười ta ít nhiều phải hao tâm tổn sức lo nghĩ. Ít nhất đêm nào cũngvậy, thái tử Trường Cầm thành thói quen tỉnh giấc giữa chừng, tới đứngbên ngoài cửa phòng nhìn nàng ngủ. Phải chờ tới khi nàng ngủ say giấc,chàng mới nhẹ nhàng trở về phòng. Chàng luôn cho rằng với bản tính quantâm đến đồ nhi như với con cái, mình thật sự không nỡ lòng thờ ơ bỏ mặcLạc Tề.
Nàng cay đắng hối hận nhớ lại. Là vào một đêm nọ, bảnthân vì một chút thường tình mà để lòng vẩn đục những mơ mộng hão huyền, cứ xao xuyến không thôi, bất giác tâm tư có chút xáo trộn, hành động có chút thiếu điềm đạm. Nàng trằn trọc mãi không sao ngủ được, thế là tớichỗ rượu Càn khôn túy còn thừa của Hương Tư ra giải sầu.
Gọi làuống thì cũng không hẳn đúng, mà chẳng qua chỉ là nhấp môi sơ sơ. Nàongờ biết tửu lượng của nàng có hạn chỉ chút ít thôi đã thấy trời xoayđất chuyển xung quanh tối sầm.
Đêm ấy nàng đã làm gì trong cơnsay bản thân cũng không nhớ nữa, nhưng dĩ nhiên chắc chắn là không điquá giới hạn chỉ là chút xíu sơ sảy vẫn có chuyện không mong muốn. Buổisáng hôm sau tỉnh giấc, nàng vừa mở mắt ra đã bắt gặp khuôn mặt tươicười của Trường Cầm, vừa bối rối, vừa dỗ dành. Nàng cát giọng khản đụcgọi: “ Sư phụ”
Trường Cầm vỗ nhẹ vào trán nàng nói: “ Cuối cùngcũng tỉnh ròi hả? Lấy rượu đùa với ta rồi lại gậy ông đập lưng ông.Nhanh nhanh thu đôi cánh lại rồi dậy đi”.
“Dạ, sư phụ!”
Hả? Thu cánh? Gì thế này?
Lạc Tề định thần lại, mới phát hiện ra mình đã hóa về nguyên dạng hìnhbạch phượng từ lúc nào. Bộ lông vũ trắng muốt cùng đôi cánh đang dangrộng trên giường.
Bị sư phụ trông thấy mất rồi.
“ Sư phụ…”.Nàng run rẩy kêu lên, rồi lập tức biến lại hình dáng thiếu nữ Lạc Tề,sau đó ngoan ngoãn lạ thường cuộn mình vào trong chăn.
Dù chỉ dám ôm một chút hi vọng mong manh, Lạc Tề cũng thực lòng mong mấy lời đồn đại ấy vẫn chưa đến tai Trường Cầm.
Nàng vừa ngẩng đầu lên lòng bỗng bất chợt trĩu xuống khi bắt gặp ánh mắtthương cảm Trường Cầm dành cho mình. Rốt cuộc thì câu nói mà người đờiai cũng thấu, chẳng lẽ chàng không biết ư?
“ Phượng trắng, phượng trắng, cửu châu bình hoang trời đất không dung, sinh linh đồ than”.
Khi lời truyền miệng ấy lan ra khắp bốn phương thì đúng là lúc Thiên đếHiên Viên phát trọng binh đến canh chừng Phượng tộc, lục soát khắp mọingóc ngách. Nơi nơi dậy sóng, mọi người ai nấy đều đoán già đoán non,không biết bạch phượng đó liệu có thoát được sự truy sát của Hoàng đếhay không nhỉ. Nhưng ơn trời, số phận Lạc Tề vẫn còn chút may mắn. Không hiểu vị thần xem bát quái nào đã nói với Hoàng đế, bạch phượng phảingàn năm mới xuất hiện, cho nên không cần phải phong tỏa Phượng tộc nữa.
Nhờ thế mà Lạc Tề mới được lén giữ lại mạng sống.
Chỉ là không ngờ, hôm nay nàng lại vô tình để người sư phụ mình thầm thương tận mắt trông thấy chân tướng “ thiên cơ bất khả lộ”.
Trường Cầm thoáng lặng người, rồi bước tới xoa đầu nàng cười bảo: “Tại hạ vô đứcvô năng, chẳng ngờ lại thu nhận được một phượng hoàng xinh đẹp làm đồđệ, thực là nhờ phúc phận mấy đời cộng lại”.
Có phượng hoàng ghé thăm, đúng là phúc từ kiếp trước.
Chàng đã từng nói vậy.
Sống mũi chợt cay, lệ suýt tuôn rơi. Lạc Tề gục mặt vào khuỷu tay mình, buồn buồn hỏi: “ Sư phụ…”
“ Đồ nhi của ta, nếu không có mấy lời truyền miệng đó, con hẳn đã làphượng hoàng xinh đẹp nhất của Phượng tộc rồi, khi tung cánh nơi chântrời, diễm lệ lộng lẫy đến mức nào?” Trường Cầm thái tử cúi đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng tươi cười.
“ Nhưng mà…”, nàng biết mìnhđang muốn nói gì chỉ là không sao thốt ra được thành câu, đưa ánh mắttội nghiệp về phía Trường Cầm thái tử cúi đầu, đôi mắt trong trẻo nhìnnàng tươi cười.
“ Nhưng mà…”, nàng biết mình đang muốn nói gì,chỉ là không sao thốt ra được thành câu, đưa ánh mắt tội nghiệp về phíaTrường Cầm thái tử. Có điều ngắm nhìn dáng vẻ của chàng lúc này cũngkhiến lòng nàng nhẹ nhõm đi phần nào.
“ Đời này nếu ta được nhìn thấy Tề Tề trong bộ lông vũ trắng vụt bay nơi chân trời, thì đúng là vinh hạnh ba kiếp”
Trọng Uyên nghe đến đây, có chút không vừa lòng. Dù gì những lời kia cũng bật ra từ miệng người mình vẫn ngày nhớ đêm mong khiến tim chàng đau nhưdao cứa.
Nhưng chàng vẫn cứ tò mò về đầu đuôi câu chuyện cứ nhưTrường Cầm thái tử đã đi đâu, vì sao Lạc Tề cứ khư khư đeo trên lưng ngũ thập huyền cầm.
Thế là chàng hít một hơi thật sâu rồi gặng hỏi thêm một câu: “ Vậy Trường Cầm đã đi đâu rồi?”
Lạc Tề cong môi, khuôn mặt bầu bĩnh ửng hồng càng tỏ vẻ hào hứng. Nàng cứhồn nhiên vô tư chẳng hay biết những lời vừa nói ra đã làm đau lòng đối phương đến nhường nào. Tình cảnh trước mắt khiến Trọng Uyên không tránh khỏi chút ghen tuông nhỏ nhen. Có điều, đã cố im lặng đến nín thở đếnnín thở mà vẫn không tránh khỏi những cú đấm thùm thụp vào ngực đầy hờndỗi của Lạc Tề, chàng đành ngậm đắng nuốt cay mà cười
Trường Cầm thái tử ơi, xem ra hôm nay Trọng Uyên này phải thay người chịu đòn rồi.
Lạc Tề giận dữ trách móc: “ Thật là đáng ghét quá thể, đáng ghét chết đi được”.
“ Thôi được rồi, được rồi, nàng nói cho ta biết là chuyện gì. Ta thaynàng hận hắn cho.” Chàng vỗ vai nàng, dịu dàng như người ta dỗ dành mộtđứa trẻ.
Lạc Tề căm phẫn lẩm bẩm: “ Người ấy nói với ta là sắp thành thân rồi, nên phải rời khỏi Dao Sơn”.
Lúc đó, nàng thực lòng đã tin rằng người ta sắp thành gia lập thất.
Nàng nghe tin này mà lòng quặn thắt, nhất là nhin Trường Cầm thái tử sắc mặt vẫn thản nhiên như không, còn đùa cợt với nàng: “ Này, tìm cho con mộtsư nương không tốt sao? Sao mà phải khóc lóc nhăn nhó thế?”
Lạc Tề đáp: “ Sư nương sẽ cướp mất sư phụ phụ, làm sao mà đồ nhi thích cô ta cho được”
Kể từ ngày hôm đó, hai chữ “ sư phụ” nàng vẫn gọi bỗng chốc được biếnthành biệt hiệu “ sư phụ phụ”, để tỏ rõ tình cảm thân thiết hơn mộtchút.
Trường Cầm thái tử cười, đuôi mắt chàng xếp nếp như văn hoa đào.
“ Sư phụ phụ rốt cuộc cũng cần thành gia lập thất, để còn có người nốidõi tông đường chứ.” Có vẻ ngại ngùng khi nói ra điều này, Trường Cầmthái tử khẽ hắng giọng bối rối.
“ Nhưng mà đồ nhi không muốn!thành thân cái gì chứ? Tề Tề không đủ tốt sao?” Lạc Tề buột miệng nói,hai người chợt cảm thấy sượng sùng.
“ Rồi sau đó thì sao?” Rõràng là ăn trái táo ngọt, sao vị lại chua chat. Trọng Uyên cảm nhận rõtâm trạng lúc này thật là lạ lùng lại vẫn muốn nghe tiếp, nên đành tựđập tan nỗi ghen tuông. Phức tạp, đủ phức tạp lắm rồi.
Là một vịthần vạn năm tuổi, chuyện này là lần đầu gặp phải. Ngay cả khi tình nồng ý đượm với Phượng Cẩm năm xưa,chàng cũng không phải nếm trải nỗi phiền phức này.
Nàng nở nụ cười cay đắng: “ Người ta lừa dối mà thôi. Thực ra chàng đâu có thành thân gì”.
Trường Cầm thái tử sao có thể nặng lòng chuyện nữ nhi thường tình này. Tráitim chàng trước giờ chưa bao giờ lầm lỡ để trên đầu mà.
Nghe nói chàng xông pha ra trận.
Hai bộ tộc Chúc Dung và Cộng Công xảy ra chiến tranh. Trường Cầm thái tửlần thứ ba theo lệnh xuất chinh. Con người bản tính nhân hậu như chàng,than vắn thở dài mà cuối cùng vẫn phải nghe lời phụ thân Chúc Dung.
Có điều chàng không muốn làm Lạc Tề đau lòng, nên chưa nói rõ chuyện đã vội rời Dao Sơn.
Từ đó cách núi ngăn sông.
Từ đó biệt vô âm tín.
Mãi đến khi Lạc Tề đợi lâu quá đành thất thểu ôm lòng nặng trĩu trở vềPhượng Hoàng sơn trang mới hay tin tức hỏa thần Chúc Dung thắng trậnrồi. Nhưng con trai của ngài là Trường Cầm thái tử thì không thấy trởvề.
Lạc Tề không tin nổi Tường Cầm thái tử đã chết. Bởi vì nàng cònnhớ rõ hôm ấy, chàng uy phong lẫm liệt làm trời rung đất chuyển, rõ ràng là con người vốn lẫm liệt mạnh mẽ như thế, sao có thể dễ dàng bỏ mạngtrên chiến trận được?
Bởi thế nên nàng khăng khăng đến Chúc Dungtộc để một mực quỳ như tượng đá trước của điện hơn chục ngày ròng rã.Chỉ mong Chúc Dung cho nàng biết tin tức của Trường Cầm thái tử. Thàrằng sư phụ đang lẩn tránh mình còn hơn phải nghe hung tin chàng vĩnhviễn ra đi.
Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu sư phục thực sự không còn trên đời nữa, thì cũng có phần do mấy lời nói bướng bỉnh cuối cùng của mình với chàng.
Tự dằn vặt như thế, đến nỗi khi ca ca Kiều Thương tới khuyên ngăn, nàng vẫn kiên quyết quỳ lại bên ngoài Chúc Dung điện.
Nàng thốt lên: “ Ta chỉ muốn xin chút tin tức, để biết rằng sư phụ, người …không chết đâu…”
Quỳ đến khi cả người tê dại không còn biết trời đất xung quanh, nàng mớithấy một nữ nhân trung tuổi xinh đẹp bước ra. Bà ôm trong lòng một câyđàn năm mươi dây, nói: “ Cây đàn này vốn Trường Cầm gửi gắm lại, muốngiao cho con giữ. Có điều ta không nỡ, nghĩ rằng chỉ cần hoài niệm trong lòng là đủ”.
Mang cây đàn tới trước mặt Lạc Tề, bà tiếp lời: “con trait a lúc sinh thời là người nhân đức vô ngần, đâu có muốn dừngđến những pháp thuật hủy thiên diệt địa như thế. Nào ngờ vì mềm lòng màđã tự hại đến thân”.
Lạc Tề ôm lấy cây đàn trường cầm,òa khóc nức nở, cõi lòng nát tan
Thời gian như nước qua cầu vẫn không sao xóa nhòa được ký ức thương đau.
Kiều Thương đành miễn cưỡng đưa Lạc Tề đang mê mê tỉnh tỉnh trở về PhượngHoàng sơn trang. Hơn một tháng sau, nàng thu mình trong căn buồng nhỏ.Sau đó, mẹ nàng Tang Đế đã phải đích thân đưa con gái tới động của Hương Tư người tỉ muội tốt ở bên. Lạc Tề mới dần nghĩ thoáng được.
‘ Muội lúc nào cũng đeo nó trên lưng, là để tự nói với mình rằng, sư phụ chưa chết đâu. Muội đang chờ người, đang chờ người…”
Chốn sâu thẳm nhất trong trái tim mọi người con gái đều có một bóng hình ngự trị. Người ấy dù không cùng sánh bước được đến trọn đời, trọn kiếp cũng đủ làm người ta cứ nghĩ đến là nhói lòng.
Lạc Tề dụi dụi mắt, hình như lệ lại tuôn rơi.
Trọng Uyên lặng im không nói hồi lâu, thở dài não ruột.
Sự thành thật của nàng khiến chàng hiểu ra, con đường tình tưởng chừngthênh thang bằng phẳng của hai người rốt cuộc lại bị chen ngang bởi mộtnam nhân tên Trường Cầm.
Cô bé ngốc nghếch này!
Có là kiếp này hay kiếp trước vẫn chẳng đổi thay, vẫn thật thà như thế.
“ Vậy nàng thấy Trọng Uyên thế nào?”, chàng hỏi câu cuối cùng.
Nàng bất ngờ đưa tay che mặt, rồi buồn rầu nói: “ Người ấy chẳng thiếu phần nào tuấn tú gì, sao phải hạ mình để mắt tới ta?”.
Trọng Uyên cười, kéo nàng vào lòng.
Chân Tâm tửu quả là một chén say quên đời. Khi đã say thì sống hay chết đềukhông đáng bận tâm, quan trọng là chuyện dĩ vãng kia. Mọi chi tiết đềulàm người ta nhớ rõ như in cứ như vừa xảy ra hôm qua.
Lạc Tề vừamở mắt sau cơn say mềm không biết trời đất đâu bỗng hét lên thất thanh.Nguyên nhân không gì khác chính là, nàng đang nằm trong lòng Trọng Uyêntrong tình cảnh xiêm y xộc xệch. Tư thế lẫn nét mặt đều đầy vẻ ám muội.Ngay cả khi bốn mắt gặp nhau thì sự mờ ám đó cũng làm nàng thót tim.
Chẳng phải là sau khi nàng dụ Trọng Uyên uống rượu xong đã ra sức dò hỏinhững tâm tư người ta giấu kín trong lòng hay sao. Tại sao những mảnhghép ấy không thể chắp nối với nhau được. Hôm qua…sáng sớm nay đã xảy ra chuyện gì?
Trọng Uyên nằm bên cạnh, tay chống cằm bình thản: “ Hôm qua nàng uống say đó”
“Ta uống say?” Lạc Tề lặp lại một lần nữa, mặt nàng trắng bệch ra. Thất thần, nàng hỏi: “ Sau đó…chúng ta…?”
“Ờ, không sao cả”. Trọng Uyên bật dậy, chiếc áo tí hơi phanh ra để lộ mộtkhoảng ngực trần cường tráng hút hồn. Chàng càng bình tĩnh đáp: “Ta sẽcó trách nhiệm”.
Trong đầu Lạc Tề kêu “ôi” một tiếng, thiếu chút nữa nàng lăn đùng xuống đất.
Trọng Uyên đột nhiên chợt nhớ lại, ngày ấy cách đây trăm năm, cũng là cô nàng này, say khướt, mò từng bước lên gường, rồi mạnh bạo leo lên ngườimình, miệng còn hét lên: “ Tiểu Trọng, đợi ta cởi y phục cho chàng nào…” làm người của ta rồi, sau này không còn ai dám mơ tưởng chàng nữa”
Nét ngây thơ ngốc nghếch đến dễ thương của nàng khi này hiện trên khuôn mặt ửng hồng. Vẻ dũng mãnh ngày thường bỗng biến đi đâu mất.
Đangsay giấc nồng bỗng đột nhiên tỉnh dậy, Trọng Uyên nghĩ bụng: “ Cũng mayđó là Phượng Cẩm, nếu là người khác thì đã sớm bị người của chàng đnahs cho mấy trượng đuổi đi rồi.”
Cửu Thiên Huyền Nữ ngạo nghễ trướcquần hùng là thế, mà sáng hôm sau thức giấc, mặt mũi biến sắc hệt nhưđứa trẻ bị phạm lỗi. Nàng vội vàng nhảy thoắt từ trên chiếc giường êm ấm dễ chịu của Trọng Uyên xuống đất, cuốn gió đạp mây bay vút về cungTuyền Cơ của mình.
Rốt cuộc cũng không muốn ức hiếp nàng, chànghơi hé môi nở một nụ cười biếng lười, đưa tay vuốt khẽ lên ngực Lạc Tề,run run nhẹ thốt ra ba tiếng: “ Lừa nàng đó”
“A..” Lạc Tề mặtchuyển từ xanh tái sang đỏ bừng rồi lại tái xanh, cuối cùng là trắngbệch, rồi nàng mạnh dạn đưa tay lên, khẽ đẩy bộ ngực trần mê hồn củaTrọng Uyên nói: “ Vậy, vậy thì chàng mau xuống đi”
“ Tề Tề đượclắm” Trọng Uyên ngồi bật dậy, nghiêm trang giữ chặt tay nàng: “ Nàngthấy rõ đó, bây giờ nàng đang ở trên giường của ta đấy”.
“ A!”Lạc Tề thiếu chút nữa thì lăn xuống khỏi giường, vừa ngửa người rathifmay được Trọng Uyên nhanh tay kéo lại,khẽ cốc nhẹ vào đầu nàng mắngyêu: “ Một chếc giường sao làm nổi hai chuyện, nàng bữa đó uống say đếnlú lẫn hết ngoài chuyện suốt đêm kể lể chuyện của mình, còn làm được gìnữa nào?”
Lạc Tề bĩu môi, đang bảo rằng nàng có chút không vừalòng về lời chàng nói vừa rồi. Đúng lúc ấy, từ ngoài cửa vọng vào mộttiếng gọi thiết tha âu yếm, như một cơn gió lạnh ào ạt thổi tới, chạmvào Lạc Tề đang ngồi trên giường, làm nàng bỗng im bặt.
“Phất Tức, chàng có ở đó không?”
Không phải là Vân Ảnh thì còn ai nữa? Cái giọng nói ngọt đến rợn người ấy,cùng với dáng hình lả lướt trong sắc áo đỏ diễm lệ, Lạc Tề đều nhớ rõnhư in. Nên nàng ngồi yên ở đó, níu áo Trọng Uyên thì thầm: “ Nói khôngcó, không có đi”
“ Nói là không có?”
“ Không, không. Suỵt,chàng đừng nói gì nhé!” Lạc Tề nghĩ bụng, lần này nếu lỡ bị Vân Ảnh nhìn thấy, chắc chắn nàng sẽ bị nhấn chìm trong cơn ghen cuồng điên, có khicòn bị liên lụy đến chết mất. Nàng vẫn nhớ rằng Vân Ảnh là nghĩa nữ củaThiên đế Hiên Viên có danh phận nhất ở Thiên giới này. Nàng ta được gọilà nhị hôn công chúa bởi là duyên lần đầu không thành, duyên lần haichưa tới.
Nghe nói năm đó, nàng ta muốn thành thân với Thanh đếPhục Nghi. Ngờ đâu, Hoàng đế quyết chiến, Thanh đế đã bỏ mạng. Có lẽ Vân Ảnh bám riết lấy Phất Tức – nam nhân trước mặt lúc này là bởi chàng cócái tên nghe rất giống Phục Nghi.
Tỉ mỉ ngắm Trọng Uyên, dung mạo đẹp đẽ, thực sự đẹp đẽ. Không biết vị Thanh đế dân gian vẫn thường nhắc phải chăng cũng có khuôn mặt tuấn tú, làm người ta ngắm nhìn không chán như vậy?
Nhưng loanh quanh mãi vẫn chưa rõ Trọng Uyên còn có tên gọi Phất Tức. Cái này phải đợi công chúa nhị hôn kia đi rồi mới hỏichàng được.
Vân Ảnh đứng ngoài cửa, lòng như có lửa. Nàng ta vẫnnhớ là ít ra vào khoảng thời gian này, Phất Tức không tùy tiện ra ngoài, sao mà cả buổi không có ai ra mở cửa vậy.
Phục Nghi – Phất Tức, trong mắt Vân Ảnh mãi là một.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.