Núi xanh ngan ngát,rừng trúc rì rào. Vẫn màu áo xanh cô liêu, nhưng giờ chẳng còn thấychàng nở nụ cười năm xưa nữa. Lạc Tề không rõ căn nguyên sự đổi thay nơi chàng, hiển nhiên cũng không hiểu nỗi tâm tư của chính mình. Rốt cuộclòng lại thêm xáo động.
Trường Cầm và Lạc Tề vẫn mỗi người mộtnỗi lòng riêng. Dao Sơn trúc lâm giờ vắng đi tiếng đàn phóng khoáng nămnào, thay vào đó là tiếng gió sầu vi vút, đôi khi ngẩng mặt nhìn, chỉthấy vầng dương chói chang.
Lạc Tề nói với Hương Tư: Thì ra là để phải lòng một ai đó không cần quá lâu. Một ngày, hai ngày là đủ rồi.
Lạc Tề khi ngủ hay quen thói cựa quậy không yên. Đồ đệ như nàng luôn khiếnngười ta ít nhiều phải hao tâm tổn sức lo nghĩ. Ít nhất đêm nào cũngvậy, thái tử Trường Cầm thành thói quen tỉnh giấc giữa chừng, tới đứngbên ngoài cửa phòng nhìn nàng ngủ. Phải chờ tới khi nàng ngủ say giấc,chàng mới nhẹ nhàng trở về phòng. Chàng luôn cho rằng với bản tính quantâm đến đồ nhi như với con cái, mình thật sự không nỡ lòng thờ ơ bỏ mặcLạc Tề.
Nàng cay đắng hối hận nhớ lại. Là vào một đêm nọ, bảnthân vì một chút thường tình mà để lòng vẩn đục những mơ mộng hão huyền, cứ xao xuyến không thôi, bất giác tâm tư có chút xáo trộn, hành động có chút thiếu điềm đạm. Nàng trằn trọc mãi không sao ngủ được, thế là tớichỗ rượu Càn khôn túy còn thừa của Hương Tư ra giải sầu.
Gọi làuống thì cũng không hẳn đúng, mà chẳng qua chỉ là nhấp môi sơ sơ. Nàongờ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-khuynh-ca/22336/chuong-5-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.