-" Tch !" -Bạch Nguyệt né tránh câu hỏi kia bằng cách đi ngang qua mà chẳng nói một lời
-" Sao rồi? Tỷ thắng chứ?" -Bạch Niên chạy lại và hỏi thêm
-" Câm mồm cho ta !" -Nguyệt tức giận quát mắng
-" Sao tỷ ấy có vẻ không lần nữa hỏi
-" Thua trận thôi" -Hiên bước lại trả lời
-" Hả?! Sư phụ đùa con chắc, Bạch Nguyệt đã đạt đến Tiên Cảnh cấp cuối rồi đó" -Nhược Lạc ngạc nhiên nhìn về phía Diệt Hiên
-" Kém hiểu biết "
-" Sao lại vậy chứ? Rõ ràng..." -Nhược Lạc bất lực nói
-" Đơn giản vì phàm nhân kia đã đạt đến cảnh giới ngoài Ngũ Hành rồi, đó là hiển nhiên" -Diệt Hiên bảo
--Chổ Hoàng--
-" Này bà già kia ! Hỏi cái này được không?" -cô vừa đi vừa hỏi Long Triếc
-" Gì"
-" Bà biết chổ cái cây mà lúc trước ta có trao đổi cây trâm với tên mặt quan tài kia không?" -Hoàng hỏi
-" Ừ biết, nhưng bị vùi lấp rồi" -Long Triếc bảo
-" Dẫn đến đó đi" -cô nói
-" Chi vậy?"
-" Dẫn thì dẫn mau, nói nhiều"
--Đến Nơi--
Hoàng đứng giữa chân trời góc biển nhìn lên phía trên một cách thất thần.
-" Sao lại là ngọn núi?!" -Hoàng tức giận bảo
-" Ủa vậy ta nhầm hả? Ở trên đó có cái cây gì kìa" -Long Triếc nói
--Trên Đỉnh Núi--
-" Này sao lúc nãy cô lại lợi dụng Thần lực? Mau mập lắm đó" -bà ấy mắng
-" Thôi Kệ, mà cái cây này nó sống qua mấy ngàn năm luôn à?" -Hoàng chỉ vào thân cây hỏi
-" Ừ hỏi hoài"
--Chổ Y--
-" Cái con nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-dia-luan-hoi/1729674/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.