Định Duệ:-* đó thấy chưa học được 1 hôm rồi nghĩ* /RỪNG LANG VÂN/ Huyền Hoàng:-* tại sao phải ở cùng hai tên ất ơ này* Khổng Tự Bạch:- cô mới là ất ơ đó nhóc con Minh Đàm:- còn ông nữa ông già, rõ là hứa dạy cô ta y thuật mà có đâu Khổng Tự Bạch:- từ từ chứ ngươi đang bênh con nhóc đó à Minh Đàm:- chẳng lẽ bênh ông? Khổng Tự Bạch:- ngươi! Minh Đàm:- im hộ Khổng Tự Bạch:- cái đồ bạt tình bạt nghĩa ta trù người suốt đời không có con cháu tiếp tới Minh Đàm:- cảm ơn lời trù ẻo của ông, ta cũng không cần có vợ Khổng Tự Bạch:- è he hay là chỉ muốn Hoàng nhi... /BINH/ Huyền Hoàng:- nói cái gì ta đó lão già thối? Khổng Tự Bạch:-..đauuuuuuuuuu Minh Đàm:- đúng là Thánh Thần đạo nhái đánh có tí nhẹ mà cũng đau la oái lên cho được Huyền Hoàng:- này... Minh Đàm:- gì? Huyền Hoàng:- ngươi thật sự là người của Khổng Tước Minh Vương hả? Minh Đàm:-...cứ cho là đúng Khổng Tự Bạch:-* tên này, từ khi con nhóc Huyền Hoàng kia đến thì hắn thay đổi thế, từ nói nhiều thành lạnh lùng hay là có sảy ra mâu thuẫn đây* Minh Đàm:-... Huyền Hoàng:-* nhìn mặt hắn có vẻ không vui* Minh Đàm:- vậy là hết bệnh rồi đúng không? Huyền Hoàng:- hửm? Minh Đàm:- cô còn đánh lão già kia đau thì chứng tỏ cô không có bệnh để ta phải sắt thuốc Huyền Hoàng:-... Minh Đàm:-* cứ trước mặt cô ta như không quen, người của Thiên Long Đế Vương không nên tin vào ai* Huyền Hoàng:- át xì /KHẮP MỌI HƯỚNG NGƯỜI CỦA THIÊN LONG/ Thiên Đông:- át xì
Quân Cửu:- át xì... Thiên Trùng:- hắt xì Thiên Phong:- át xì ai nhắc đến ta vậy, đã bị nhốt rồi còn không yên Khuyết Dương:- át xì Khuyết Mặc:- hắt xì... Khuyến Du:- ta bình thường Từ Nhu:- hắt xì Hàn Ngôn:- hát xì... Hữu Ca:- hắt xì... Giải Thu:- át xì Ngưng Lục:- át xì Y Nhược:- át xì... Nhạt Ngân:- hắt xì Y Cát:- át xì... Lạc Toái:- hắt xì.. Lạc Hi:- át xì... Đồng Miên:- hắt xì Đồng Cơ:- át xì... Đồng Mộ:- hắt xì _Minh Đàm không viết một câu nói của hắn đã làm bao nhiêu người nhảy mũi_ Minh Đàm:-... Huyền Hoàng:-... Khổng Tự Bạch:- sao không nói gì vậy nè Huyền Hoàng:- chổ của ông có nơi nào đẹp hơn không? Khổng Tự Bạch:- chắc có _Tự Bạch đưa Hoàng đến một nơi có hoa Anh Đào_ Huyền Hoàng:- ồ Khổng Tự Bạch:- kiếm làm gì? Huyền Hoàng:- ta định ở đây tu luyện Khổng Tự Bạch:- á hahahaha Huyền Hoàng:- mắc gì mà ngươi phải cười
Khổng Tự Bạch:- haha nhóc con cũng đòi tu luyện á? 1 năm mấy chưa lên nổi cấp 4 nữa là Huyền Hoàng:-...!!! Khổng Tự Bạch:- á hahaha... /BINH/ Huyền Hoàng:- câm mồm Khổng Tự Bạch:- hung dữ quá là không có ai thương đâu nha Huyền Hoàng:- kệ ta Khổng Tự Bạch:- nhưng mà Minh Đàm nhà ta cũng ngốc thiệt, đi theo đuổi một đứa con gái như cô Huyền Hoàng:- câm mồm! Khổng Tự Bạch:- é hè đuổi đi đuổi đi /RẦM/ Khổng Tự Bạch:- Áaaaaaaaaaaaaaa( bay xa) Minh Đàm:- phiền phức Huyền Hoàng:- cao ghê Minh Đàm:- cứ để hắn rơi, lão già đó không chết được đâu Huyền Hoàng:-* tên này ở với lão già kia rồi thành kiểu này à?* Minh Đàm:- tên Y Cát đâu sao cô không đi với hắn? Huyền Hoàng:- ờm * nói sao bây giờ* Minh Đàm:- theo ta đoán hắn đã đánh cô một trận Huyền Hoàng:- s..ao ngươi biết Minh Đàm:- vậy là đúng rồi Huyền Hoàng:- ờm ờm... Minh Đàm:- cô không hận hắn sao? Huyền Hoàng:- không Minh Đàm:- vậy tại sao ta chưa làm gì cô mà suốt mấy năm cô lại trốn tránh ta? Huyền Hoàng:- không biết Minh Đàm:- ta không bằng hắn? (VIẾT MÀ MẮC ÓI) Huyền Hoàng:- hỏi nhiều quá rồi đó tên kia Minh Đàm:- hắn quan trọng đối với cô lắm à? Huyền Hoàng:- hình như là vậy
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]