Chương trước
Chương sau
_lúc đó thì hết mấy cái cảnh đó mà Hoàng nhìn thấy chỉ là một màu đen thui_
Thiên Phong:- chán quá
Huyền Hoàng:-* giọng của Tiểu Ngốc?*
Thiên Phong:-* không biết con Lục Vĩ Ma Hồ kia ra sao rồi chắc thê thảm lắm nhể*
Huyền Hoàng:- ưm...* tại sao lại không nói chuyện được thế này*
Thiên Phong:- cái tiếng gì vậy? chẳng lẽ có ma? cứu ta với có ma
Huyền Hoàng:- ừm a ừm *chết tiệt, như một tên điên thế này*
Thiên Phong:- nói thì nói chứ kêu cái gì mà ừm a ừm làm ta sợ chết được
_Hoàng tức Phong đến nổi mà máu chân lên tới máu não, tức đến mức mà xé áo của Phong rồi cắn đầu ngón
tay cho chảy máu và viết lên đó những chữ_
Thiên Phong:- ta không thể nói chuyện được, đừng có đùa thế nhé đùa vậy chẳng ai vui nổi được đâu, suốt ngày dọa ta hoài
Huyền Hoàng:-( lắc đầu)
Thiên Phong:- tạm tin vậy, mà sao trúng ngay loại độc đó mà có thể tỉnh dậy được chứ?
Huyền Hoàng:-( lắc đầu)
Thiên Phong:- chẳng nhẽ...
.
.
.
.
.
.
ở đây chờ ta nhé
_Phong chạy thẳng đến chổ mà Y đang mò mẫm về thuốc giải_
Thiên Phong:- Tôn Chủuuuuuuuuuuuuuuuuu
Y Cát:- cái gì? đừng có làm phiền ta nhé
Thiên Phong:- Thiên Thượng ngài ấy tỉnh lại rồi
Y Cát:- cái gì cơ?
/NHÂN GIỚI/
Minh Đàm:-* chắc phải trở về rồ...*
_tự dưng Minh Đàm đang đi thì bị đánh ngất lúc mở mắt ra thì_
Minh Đàm:- chết tiệt, tên nào chơi ác thế, đánh vào đầu bộ không biết đau là gì à? tức chết trẫm
Tú Thời:- a lại một con mồi nữa à, được đó đem ra đánh chắc cũng hay lắm
Minh Đàm:- ngươi là ai?
Tú Thời:- nóng tính nhỉ? nhưng mà ngươi càng như vậy thì ta càng thích đó~
_Tú Thời tiến về ngục giam định nâng càm của Minh Đàm lên ai ngờ tự dưng bị đánh bật ra xa_
Tú Thời:- không thể đoán ra là ngươi có tu vi đó cũng đỡ hơn những tên phế vật kia, đánh chỉ có 20 đến 30 phút là cùng
Minh Đàm:- đánh?
Tú Thời:- đúng! đây chính là Nha Phong Đài nơi mà chỉ có kẻ mạnh sống, kẻ yếu thì phải chịu cái chết
Minh Đàm:- vậy à?
Tú Thời:- chuẩn bị đi, 2 ngày nữa là đến lượt ngươi rồi đó
/TIÊN GIỚI/
Y Cát:-* có thể làm cho Tàn Kim Hàn Băng Tâm suy yếu, đúng là chỉ có người chế ra nó*
Thiên Phong:- rồi có cần luyện đan nữa không?
Y Cát:- với thế này thì không, chỉ cần ép hết độc tố ra bên ngoài
/BÊN PHÍA DƯƠNG VÀ MẶC/
Khuyết Dương:- tức thật, nó chỉ biết ăn với ngủ chẳng làm được cái giống ôn gì cả
Khuyết Mặc:- vậy mà cũng lên được Lục Vĩ Ma Hồ
Khuyến Du:- kệ ta
Khuyết Dương:- nói mà ngươi còn cái hả cái con kia
Khuyến Du:- ta thích đó ngươi làm gì được ta nào cái tên mắt xết kia
Khuyết Dương:- ngươi!
Khuyết Mặc:- thôi mà, kệ đi
Khuyết Dương:- kệ cái đầu ngươi đó A Mặc, nó dám nói móc ta kìa
Khuyết Mặc:- kệ đi mà
Khuyến Du:- xem ra cái thứ như ngươi cũng biết điều đấy tên tóc đen như than kia
Khuyết Mặc:- ngươi nói ai vậy cái tên kia, nếu không phải là Tôn Chủ kêu bọn ta chăm sóc ngươi thì từ nãy giờ ngươi thành món ăn sống của bọn ta rồi nhé
Khuyến Du:- sợ quá sợ quá cơ
Khuyết Mặc:- ngươi!
Khuyết Dương:- thôi đi A Mặc, kệ hắn đi
Khuyến Du:- xì, hai tên ngu ngốc
/BÊN PHÍA BỘ BA CÀ KHỊA/
Huyền Hoàng:- hửm?* bọn chúng đến đây làm gì nhể*

Y Cát:- đúng là nói không được, ngồi im nhé
Huyền Hoàng:-* tên đó định làm gì*
_Phong liền biết Hoàng đang lo lắng thì đưa ngón tay lên ra hiệu là không sao cả_
Huyền Hoàng:-* tạm tin vậy*
Thiên Phong:-* Tôn Chủ nhà ta là nhất cứ yên tâm*
_Y nhìn từ trên xuống dưới từ dưới lên trên hết rồi mới cho ra kết quả_
Y Cát:- bệnh này không còn quá nặng, nhưng để lâu thì có thể chết
Huyền Hoàng:- bệnh?
Y Cát:- không có gì uống đỡ cái viên này đi
Huyền Hoàng:- thật lạ
/2 NGÀY SAU, NHÂN GIỚI/
Y Cát:- chán thật, đi đâu cho nó có vui vui tí đi chứ, học dược 1 ngày cũng bỏ
_Y và Hoàng buộc một cộng vải, sợ bảo nắm tay thì là phu thê nhau, cũng vì sợ Hoàng lạc vào dòng người đông đả mà không mò được đường ra, vì Hoàng là một con người mù hướng _
Huyền Hoàng:- im đi
- nghe gì chưa?
- biết rồi hôm nay Nha Phong Đài mở cửa đó, nghe nói còn bắt đm được một tên đẹp lắm
- đẹp mà lại nỡ cho ra thi đấu sinh tử như vậy sao?
Huyền Hoàng:- này đi coi không?
Y Cát:- đi đâu?
Huyền Hoàng:- cái Phong Nha Đài gì đó
Y Cát:- tùy
/PHONG NHA ĐÀI/
Tú Thời:- cuối cùng hôm nay cũng đến, để ta xem ngươi thi đấu như thể nào
Minh Đàm:- hừ
Tú Thời:- ngươi có thể mở khăn vải cho ta xem mặt không, chắc là đẹp lắm
Minh Đàm:- khăn vải trắng, mắt ngươi mù nên không thấy hay gì?
Tú Thời:- lôi hắn ra ngoài ngay lập tức, ta muốn hắn bị Cổ Đình đánh chết
_Minh Đàm bị lôi ra ngoài sàn tử đối thủ là một tên đã bị bắt ở đây lâu và đã giết rất nhiều sinh mạng, hắn có vẽ được nhiều người tin tưởng_
- ta đặt cược Cổ Đình 2 ngàn lượng
- ta đặt tên tóc trắng kia 1 ngàn lương
- ta đặt cho Cổ Đình 3 ngàn lượng
- Cổ Đình 10 ngàn lượng
- tên tóc trắng 2 ngàn lượng
Huyền Hoàng:- TA ĐẶT CHO NGƯỜI TÓC TRẮNG 100 NGÀN LƯỢNG
- con nhóc đó bị điên rồi à?
- không biết tên đó có võ công không mà cược đến 100 ngàn lượng
Y Cát:- ta thấy cái tên kia được hơn đó
Huyền Hoàng:- nhưng ta lại cảm thấy tên tóc trắng kia có vẻ mạnh hơn cái tên Cổ Đình
Y Cát:- tùy
Cổ Đình:- mời
Minh Đàm:- chấp ngươi lên trước đó
Cổ Đình:- chấp ta là ngươi đã sai lầm rồi
Minh Đàm:- có thể dùng vũ khí?
Tú Thời:- cứ tự nhiên, miễng là đấu hay là được
Huyền Hoàng:- cô ta là người chủ ở đây?
Y Cát:-* sao mình cứ không ưa nổi cái tên đó nhể*
_hiện tại thì hai bên chưa biết nhau, nếu biết thì đã cãi banh cái sàn rồi_
Cổ Đình:- vậy à?
_Cổ Đình nhờ một tên bạn của mình quăng ra giùm hai thanh kiếm khá là dài, như vậy thì tuổi với Minh Đàm, không biết từ đầu cái cây thương của hắn từ trên trời rớt xuống và đứng thẳng, lúc đó ai cũng đứng hình ngoại trừ Minh Đàm, hắn tiến lại và nhấc cây thương lên_
Minh Đàm:- đánh được chưa?
Cổ Đình:- sợ gì
_Cổ Đình thì cái tính ngạo mạng, lao đến như đúng rồi, ai ngờ gậy ông đập lưng ông Đàm mượn cái sức nhảy của Đình mà bắt chân hắn, liếc sơ một cái,
nhân lúc Cổ Đình còn đang nằm ngửa ra thì Minh Đàm chơi ác, đá vào ngay cái chổ hiểm của hắn_
Cổ Đình:- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Minh Đàm:- la cái gì?
Cổ Đình:- ngươi!
Minh Đàm:- ngươi không muốn ta đá thì để ta lấy cây thương này đâm vào thì sẽ ra sao thế?
Cổ Đình:- bên kia có gì kìa
_Đàm quay theo hướng tên kia chỉ, bất chợt bị đánh trả lại, và rớt luôn khăn vải che mặt_
Huyền Hoàng:-* Minh Đàm?*
Minh Đàm:-* chết tiệt*
Cổ Đình:- giờ thì chịu chết đi
Huyền Hoàng:- khoang đã
Tú Thời:- dừng lại!
Huyền Hoàng:- ta có thể mua lại và tên tóc trắng đó không?
Tú Thời:- nếu là người khác thì không thể, nhưng là thành chủ đây thì cứ tự nhiên lấy luôn cũng được

Minh Đàm:-...
_Hoàng dật tay dứt khoát khỏi cái dây vải kia mà không để ý đến người kế bên đang nghĩ cái gì_
Y Cát:-...
- xem kìa tên kia thật đáng thương
- rõ ràng đẹp thế cơ mà lại đi nhìn sai người, uổng phí tuổi thanh niên thế
_Y không nói gì cả, chỉ vu vơ bỏ đi một cách im lặng_
Huyền Hoàng:- sao lại là ngươi?
Minh Đàm:- chuyện của ta cô đừng xí mồm vào
Huyền Hoàng:- ngươi!
Minh Đàm:- đi theo hắn đi, hắn giận cô rồi kìa
Huyền Hoàng:- ngươi! ta với hắn chỉ là bạn ngươi hiểu không
Minh Đàm:- ngươi xem hắn là bạn nhưng trong mắt hắn ngươi đơn thuần không chỉ là bạn của hắn
Huyền Hoàng:- mấy tháng nay ngươi đi đâu vậy
Minh Đàm:- nhiều chuyện
Huyền Hoàng:- chẳng phải ta giết mẹ ngươi sao?
Minh Đàm:- là ta hiểu lầm xin lỗi
_ai biết gì thì Minh Đàm bổng nhiên biến mất_
Huyền Hoàng:- dù sao hân cũng xong, này tên câ...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
*đi đâu rồi?*
_Hoàng đi tìm Y suốt mấy canh giờ, nào là đến Hoàng Cung, nào là đi hết đại lục Lang Vân_
/THIÊN CUNG/
Y Cát:-...
Thiên Đông:- này Tôn Chủ ngài uống nhiều lắm rồi đó
Y Cát:- chừng nào ta uống say tới ngất luôn đi rồi nghĩ
Thiên Đông:- mà có chuyện gì khiến cho Tôn Chủ trầm mặt thế
Thiên Phong:-* chắc phải đi kiểm chứng rồi*
/NHÂN GIỚI/
Huyền Hoàng:- này tên câm ngươi đâu rồi mau ra đâ...
/BINH/
Thiên Phong:- ây da đau chết được
Huyền Hoàng:- cái tên mù đường
Thiêm Phong:- ai biểu chạy làm gì
Huyền Hoàng:-...
Thiên Phong:- đi theo ta
_chưa kịp nói thì Phong đã đá Hoàng vào cái lổ liên kết giữa Tiên giới và Nhân giới rồi_
Huyền Hoàng:- sao lại dẫn ta đến đây
Thiên Phong:- chẳng phải ngài đang kiếm tên kia sao vào trong đi, Đông mau đi ra đây
Huyền Hoàng:- này này
.
.
.
.
.
.
*bên trong đây rộng hơn cả Bách gia nữa*
_Hoàng đi nhón chân mà tại vấp phải cái gì nên đã phát ra tiếng động và đánh thức cái tên đang ngủ gần đó_
Huyền Hoàng:-* chết rồi*
Y Cát:- là ngươi à Phong?
_mắt của Y mở ngủ nên khi mở mắt nó rất là mờ_
Huyền Hoàng:- là ta
Y Cát:- lại là cô?
Huyền Hoàng:- sao lúc nãy ngươi tự dưng bỏ đi đâu vậy chứ?
Y Cát:- chân của ta, không phải của cô
Huyền Hoàng:-* thay đổi tính cách chẳng khác gì tên Minh Đàm*
Y Cát:- cút đi
Huyền Hoàng:-...
Y Cát:- BỔN TÔN KÊU NGƯƠI CÚT ĐI, CÓ NGHE KHÔNG HẢ? TỪ ĐÂY VỀ SAO ĐỪNG CÓ GẶP MẶT TA
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.