Chương trước
Chương sau
Kiếm khí ngút trời, lăng lệ mà bá đạo vô cùng, tựa như một tôn kiếm thần đang bổ ra một kiếm, Lưu Vãn lại không có vậy mà lùi lại, Tử Kim Ma Thương óng ánh khí văn nổi lên, âm lãnh khí tức cũng theo đó nồng đậm hơn mấy phần.
"Nhất Thương Xuyên Phá"
"Kiếm Đế Hàng Lâm"
Thương kiếm lần nữa giao nhau, nhưng lần này so với trước đó lại khủng khiếp hơn mấy phần, bởi cả hai đều là cường giả tuyệt đỉnh, chiến đấu cũng khác biệt so với phần còn lại.
"Keng"
Hỏa hoa tuôn ra như mưa, sàn đấu khói bụi cũng bốc lên mù mịt, khiến cho những người khác cũng vô pháp thấy được tình hình bên trong, chỉ thấy từng cái tiếng kim loại va chạm cùng với những cái hỏa hoa tóe lên, xa xa trên chiến đài, Đường Thần cũng nhíu mày nhăn mặt.
Không phải vì không thấy rõ đối phương mà là do đối phương thực lực quá mạnh, để hắn cảm nhận được không nhỏ uy hiếp, thật sự là thất vọng đến tột đỉnh, "Thực lực, ta cần cường đại hơn." Hắn tay nắm đến muốn đâm rách lòng bàn tay, thứ hắn bây giờ thiếu nhất chỉ là thời gian.
Chỉ cần cho hắn thời gian liền có thể có sức đánh một trận, nhưng đáng tiếc điều đó lại không thể xảy ra, trên sân, chỉ nhìn thấy một cỗ ánh sáng màu tím bắn ra, Tử Kim Ma Thương bay ngược ra phía sau cắm vào trên mặt đất.
Lưu Vãn từ trong khói bụi cấp tốc lùi về phía sau, lần nữa trở về bên Tử Kim Ma Thương, vừa rồi chỉ thời gian là mấy chục cái hơi thở, hắn đã cùng Tần Nam giao thủ gần mấy trăm chiêu, chỉ là do sơ xuất một giây, hắn bị Tần Nam đánh cho lùi lại.
Khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, nhìn thấy điều này đám cường giả khác cũng lần lượt sửa đổi cái nhìn đối với Tần Nam một chút, Lưu Vãn cũng biết tình hình như vậy không ổn, không thể tiếp tục kéo dài, liền nhấc lên Tử Kim Ma Thương lần nữa hoành ngang tiến lên.
"Vạn Thương Phá Quân"
Lần nữa Lưu Vãn thi triển ra cường đại nhất thương pháp, nhưng so với trước đó không biết chiêu này mạnh hơn bao nhiêu lần, hàng vạn cây thương trên bầu trời lơ lửng, lúc thì ngưng thật, lúc thì biến ảo, không biết đâu mới là chân chính Tử Kim Ma Thương.
Âm lãnh khí tức không thể không nói là dày đặc, mặc dù đứng ở bên ngoài sàn đấu, Đường Thần hắn cũng cảm nhận được cỗ khí tức lạnh thấu xương kia.
"Thật cường đại âm khí."
Đường Thần trong lòng âm thầm cảnh giác lên, nếu gặp phải đối thủ như này thì nên như thế nào đối chiến, sàn đấu bên dưới tựa như một mảnh địa ngục, vì do âm khí quá nồng nên cảm giác được như đang ở trong địa ngục, Tần Nam cũng thần sắc đặc biệt khó coi, Tuyết Dạ Kiếm theo đó nở rộ khí văn, hàn băng khí tức cùng âm khí đối khác tạo nên hai mảnh tím xanh.
Những cường giả theo dõi trận đấu cũng theo đó mà đánh giá Tần Nam cùng Lưu Vãn, gặp đối thủ mạnh như vậy, bọn hắn cũng không dám chút nào sơ xuất mà đối đầu, tím xanh hai mảnh trời khác biệt cùng nhau giao đấu khiến khán đài một mảnh đầy khiếp sợ.
"Thực lực bọn hắn đã cực kì cường hoành đến tình trạng này, thật khó để tưởng tượng nếu bọn hắn đạt 144 khiếu."
"144 khiếu? Ngươi thật là biết giỡn, bọn hắn thiên kiêu cao cường như vậy, nào chủ dừng lại ở cực hạn của võ giả bình thường, bọn hắn phải khai 360 khiếu mới phải."
...
Những tên võ giả bàn luận, trong đó không ít người trên mặt toát ra buồn bã thần sắc, thiên tư như vậy, bọn hắn chỉ có thể ngước nhìn.
×— QUẢNG CÁO —
"Bành bành."
Phía dưới sàn đấu rốt cục cũng đến hồi kết, Lưu Vãn bằng vào đòn mạnh nhất của mình may mắn chống đỡ được một đòn kia của Tần Nam nhưng lại bị dư ba mạnh mẽ chấn đến lục phủ ngũ tạng bị rách ra vài đường, miệng phún ra một đống máu, liên tục bại lui về phía sau.
Tần Nam sắc mặt cũng không khá hơn, trên mặt không còn tia máu, cắm lấy Tuyết Dạ Kiếm xuống đất mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, hít vào thở ra vài cái, hắn mới lấy lại một chút sức lực, cầm lấy Tuyết Dạ Kiếm chỉ về phía Lưu Vãn.
"Ngươi thua rồi." Hắn trong giọng nói có chút yếu ớt, nhưng con ngươi lại không giống, trong đó tràn ngập chiến ý.
"Được rồi." Lưu Vãn cũng biết lần này giao phong hắn không giành được thắng lợi, không phải do hắn không đủ mạnh mà là do hắn tu luyện thương pháp không đủ tinh diệu bằng Tần Nam chiêu kiếm kia, cho nên mới thất bại như vậy.
Nhưng hắn cũng không phải là kẻ không biết chấp nhận sự thật, biết bản thân yếu kém sẽ không cố tỏ ra là vẫn mạnh mẽ, mà từ đó rút ra sai lầm, nâng cao chiến lực.
"Ta chịu thua." Hắn giơ lên cánh tay, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Tần Nam nói.
Thiên Phạn trọng tài như điện xẹt, xuất hiện trên không, nhìn xuống hai chiến đội, sau đó đối với Lưu Vãn gật nhẹ đầu, trên mặt có chút tán thưởng, đương nhiên là đối với tính cách Lưu Vãn mà tán thưởng.
"Lần này, Huyễn Giang Thành chiến thắng, dựa theo kết quả trước đó Huyễn Giang Thành giành được tư cách vào vòng trong." Thiên Phạn trọng tài đưa ra một cái nhận xét sau đó tuyên bố kết quả, không thể nghi ngờ lần này kết quả như vậy khiến Kim Sa Thành thành chủ có chút không muốn.
Nhưng cũng không thể nói gì, đành phải chấp nhận kết quả như vậy, bên ngoài vẫn như cũ một bộ trầm tĩnh nhưng ai nào biết được hắn giờ này đang rất là bực bội, tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Còn Huyễn Giang Thành thành chủ Trương Hành thở nhẹ một hơi, may mắn Tần Nam đối với chiêu kiếm pháp kia nắm được cao thâm hơn một chút, nếu không... kết quả khó mà đoán được.
Tần Nam cùng Lưu Vãn giao thủ đã có kết quả, cho nên đám người còn lại tiếp tục đánh cũng không còn ý nghĩa gì cho nên cũng thuận theo ý của Lưu Vãn, chấp nhận chịu thua.
Tiếp theo sau đó, cũng diễn ra rất nhiều trận đấu hấp dẫn nhưng không thể so với Kim Sa Thành cùng Huyễn Giang Thành trận chiến kia, trải qua khoảng chừng nửa ngày thi đấu rốt cục cũng đến Vân Đô Thành ra sân.
"Trận thứ năm Vân Đô chiến đội đấu với Nhiễm Tinh chiến đội." Thiên Phạn trọng tài lần nữa tuyên bố lên trận đấu tiếp theo, lập tức cả hai bên sàn đấu hai đội đều đi ra, trên người khí thế không thua kém nhau.
Cũng giống như lần trước, hắn ra hiệu cho cả hai đội lui đến một khoảng cách nhất định, sau đó mới nhìn hai bên gật nhẹ đầu, rồi lại hô to hai chữ.
"Bắt đầu!"
Cả hai bên cũng không có ngay lập tức phát động tấn công, mà là đang đợi đối thủ ra tay trước từ đó bắt được sơ hở phản công mạnh mẽ giành chiến thắng.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Tề Hoành nói với Đường Thần một tiếng là đừng có gây cản chân cho đội ngũ, hắn đối với Đường Thần không hề có chút hảo cảm nào, cho nên cả đội ngoài trừ Trần Hoàng Yến đều không dám cùng hắn nói chuyện.
Cho nên lần này chiến đấu cũng không phải là bảy người hoàn chỉnh mà chỉ là sáu người, Đường Thần coi như là thêm vào cho đủ số lượng, giờ phút này Nhiễm Tinh chiến đội rốt cục không đợi được nữa ra tay tấn công trước.
Bọn hắn phái ra chính là một cái nhỏ con nam tử, so với người bình thường còn muốn lùn hơn một chút, thế nhưng khí tức lại cường đại cực kì đạt đến bảy mươi lăm khiếu. ×— QUẢNG CÁO —
Vân Đô Thành cũng phái ra một cái nam tử khác cùng hắn đối chiến, không xa lạ chính là Tiền Đông, hắn so với đối thủ cao hơn chừng nửa người, thế nhưng cũng không phải vậy mà phản ứng chậm chạp, hắn tay bắt lấy một thanh đao từ trong nhẫn không gian.
Đây là món đồ mà thành chủ tặng cho mỗi người khi tham gia thi đấu, giá trị của nhẫn không gian cực kì đắt đỏ, muốn luyện chế phải bằng vào rất nhiều thủ đoạn, và cần có một vị luyện khí sư kì tài mới có thể làm ra một chiếc, hiển nhiên là nhẫn không gian này là loại rẻ nhất, cũng là cái có không gian nhỏ nhất.
Diện tích bên trong chỉ đủ đựng vừa một số món đồ như quần áo cùng vũ khí, thanh đao mà Tiền Đông lấy ra là một loại trung giai binh khí bình thường, không có khí linh, trên đó khắc lấy chừng ba mươi đạo khí văn, mỗi đạo đều là trọng lực khí văn, làm cho thanh đao cân nặng đạt đến khó mà cầm nổi.
Nhưng đối với Tiền Đông lại nhẹ nhàng chưa từng thấy, hắn vung lên một đao bổ xuống, nam tử nhỏ con bên kia sắc mặt lập tức biến sắc, cảm nhận được uy hiếp.
"Không thể đỡ một đao này được."
Hắn thân hình thoát lui về phía sau, nhưng đáng tiếc lại chậm nửa nhịp vẫn bị một đao kia chém vào phần ngực, để lại một cái đao thương dọc theo vạt áo, máu chảy ra nhuộm đỏ cả áo, thậm chí còn đem hắn chỗ đứng có một vũng máu nhỏ.
"Ạch.". truyện đam mỹ
Hắn đón nhận một đao này, mặc dù không tính là thương nặng lắm nhưng lại ảnh hưởng cực lớn đến tốc độ của hắn, hắn am hiểu nhất là tốc độ, mà lại, bây giờ thân mang theo một cái vết thương vận động mạnh liền để máu chảy ra càng nhiều.
Không còn cách nào khác hắn đành phải giơ tay chịu thua, lập tức khán đài đều như nổ tung.
"Cái gì? Chỉ một chiêu đã phân định ra thắng bại."
"Vân Đô Thành lúc nào xuất hiện một cái thiên kiêu như vậy."
"Không phải đó chỉ là một cái thành xa xôi sao? Làm sao lại mạnh như vậy."
...
Chủ vị đài, các thành chủ khác đều quay mặt nhìn về phía vị trí của Trần Sở Nam, muốn hắn cho ra một câu trả lời, nhưng đáp lại bọn hắn Trần Sở Nam cũng chỉ cười cười, ra hiệu cho bọn hắn tiếp tục xem.
"Có cái gì mà giấu chứ, đổi lại là gặp phải chúng ta, cũng không có một chiêu mà đánh bại dễ dàng như vậy." Một vị thành chủ khác nói.
Trên mặt mọi người lúc này mới có lại một chút tự nhiên, vừa rồi có lẽ là do đối thủ của Tiền Đông sơ xuất nên mới xuất hiện tình huống như vậy, không thể nào là Vân Đô Thành xuất hiện dạng này thiên kiêu.
Nhiễm Tinh chiến đội bên kia, không khí lập tức có chút gượng ép, nhìn thấy nam tử nhỏ con kia đi xuống, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ muốn hỏi thăm tình hình, biết được như vậy, nam tử kia cũng không có giấu mà trực tiếp nói ra.
"Không phải do ta sơ xuất, mà là do hắn thực lực quả thật là rất mạnh, đánh nhau cùng cấp chỉ sợ cũng chỉ có ba người kia đánh ngang hắn." Nam tử nhỏ con kia nói ra lời này để bọn hắn ý thức được thực lực của Tiền Đông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.