Edit: Mèo Mạnh Mẽ
”Người đàn ông ở nhà cậu sáng nay thật sự là anh họ cậu sao?“.
Lúc sáng Thạch Vịnh Triết nhìn đến đối phương thì liền cảm thấy kỳ quái —— bình thường anh họ phải đối xử nhún nhường với em họ như vậy sao? Làm ra loại hành vi dị hợm kia mà còn điềm nhiên như không. Hắn vốn định lúc đi trên đường sẽ hỏi, kết quả lại vì người nào đó chậm tay chậm chân mà trễ nãi thời gian, trên xe lại đông như vậy nên đương nhiên không thể hỏi, thật vất vả mới xuống xe được, kết quả... lại đụng phải nhóm bạn, đến tận giờ mới hỏi ra miệng được.
“...” Es, Esther hả? Trong lòng Mạc Vong dâng lên cảm giác chột dạ mãnh liệt, cũng may lúc này cô không nhìn về phía Thạch Vịnh Triết, nếu không thì phỏng chừng đã bị lộ, “Anh ấy, anh ấy thật sự là anh họ của tôi, không phải tôi cũng đã nói với dì Trương rồi sao?”
”Bình thường anh họ xưng ‘thuộc hạ’ với em họ sao?“.
Mạc Vong: “...” Esther ngu ngốc kia! Có điều cái tên Thạch Vịnh Triết này đúng thật là không dễ gạt mà, cô chỉ có thể tiếp tục nói dối, “Kỳ thực anh ấy có chút vấn đề về thần kinh, không chỉ tự xưng thuộc hạ, còn gọi tôi là bệ hạ nữa cơ!“.
“... Cậu chắc chắn là vấn đề thần kinh chứ không phải biến thái ư?”
”Ha ha ha...” Cô gái cười gượng hai tiếng, “Kỳ thực anh ấy là một người không tệ.”
”Đợi chút, sao trước kia tôi lại chưa bao giờ nghe nói cậu có anh họ?”.
”Tự dưng tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/62737/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.