Edit: Nguyetvansuong
Phần một
Ba ngày sau.
Lễ đăng cơ được gióng trống khua chiêng cử hành đúng giờ trong Thần miếu.
Địa điểm vẫn như cũ là Thần điện, chỉ là lần này, trang trí bên trong nếu so với lần trước hoa mỹ hơn nhiều, mỗi một cái cột đá cũng bị dây leo màu xanh lá cây quấn quanh, phía trên là một loại hoa tươi nào đó vừa trắng noãn vừa có mùi hương mê người thỏa sức nở rộ, rất trùng hợp, tên loại hoa này gọi là "Phàm Nặc Nhĩ", nghe nói cái từ này đến từ Ma văn Cổ, ý là "Được hào quang thánh khiết bao phủ", từ xưa tới nay được dùng ở trong tế điển hoặc là trường hợp trọng đại.
Không biết là dạng ma pháp gì, thậm chí khiến những cành hoa này theo cột đá leo đến đỉnh thần điện, bọn chúng mặc sức kéo dài thân thể, cành lá gặp gỡ, rồi sau đó lại có thể phối hợp ăn ý "Vẽ" lên từng ô vuông, màở chính giữa ô vuông, ánh nắng tự vây quanh những thứ thất thải thủy tinh ở nóc nhà kia trung phóng mà xuống, lóe ra một mảng lớn ánh sáng làm cho người ta hoa mắt.
Bọn chúng mặc sức nở rộ, cho đến khi cánh hoa trắng noãn hình trái tim tự không trung chậm rãi phiêu du rơi, rơi trên sợi tóc của mọi người, vạt áo cùng với dưới chân trên sàn nhà trắng noãn làm bằng đá, đợi phiến hoa toàn bộ tiêu tán, ánh sáng màu trắng mông lung sẽ bao phủ lấy chúng, rồi sau đó Phàm Nặc Nhĩ lần nữa khôi phục hình dáng nụ hoa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335642/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.