Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Triêu Quân hi vọng "Những điều mình nói sẽ không trở thành sự thật", nhưng không lần nào sự hi vọng ấy lại mãnh liệt giống như lần này.
Có lẽ là bởi vì rất lâu chưa nói ra những lời như vậy......
Hoặc là bởi vì trước kia, những lời dự đoán về cái chết, đều là giành cho những người già gần đất xa trời......
Mặc dù tính mạng con người dù lớn tuổi hay nhỏ tuổi thì đều rất quý giá, nhưng dù sao đây vẫn chỉ là một đứa trẻ. Lại là một cô gái nhỏ vừa ngoan ngoãn lại sạch sẽ, đang ở độ tuổi đẹp nhất, còn là bạn tốt của Đồ Đồ, chuyện như vậy......
Thanh niên nằm ngủ trên giường lấy tay bóp bóp chán, trong lòng thầm nghĩ: Đã rất lâu rồi chưa nói ra những lời như vậy, có lẽ nó cũng không còn linh nghiệm nữa đâu.
Nhưng vào lúc này, từ cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Cô gái bưng một cái khay nhẹ nhàng đi vào.
"Anh có khỏe không?" Mạc Vong đi từng bước một đến bên giường, đem đồ trong tay đặt lên trên tủ đầu giường, hơi lo âu hỏi,: "Thật sự không cần gọi điện sao?"
"Thật sự không cần." Lâm Triêu Quân vừa nói vừa ngồi dậy, cô gái cũng vừa lúc dùng cốc nước duy nhất rót cho hắn một cốc nước, đưa tới trước mặt,: "Anh xúc miệng trước đi." Nói xong, đưa cốc nước lên.
"Cám ơn." Lâm Triêu Quân rũ mắt, còn là một đứa trẻ rất cẩn thận, rất biết chăm sóc người khác.
"Không, không cần khách khí."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335546/chuong-60-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.