Đinh linh linh____”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, Mạc Vong vội vàng nói một tiếng với Thạch Vịnh Triết, rồi chạy vào phòng.
Vẫn tựa vào ban công, thiếu niên lặng lặng nhìn theo bóng lưng của cô gái, sau lưng là bầu trời rộng lớn nhuộm màu ráng đỏ, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên áo sơmi của hắn, từ xa nhìn lại, giống như phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Nếu như bây giờ cô ở đây, tám phần sẽ cười thành tiếng, “Thạch Vịnh Triết, cậu phát sáng kìa!”
Đáng tiếc, cô không có ở đây.
Thạch Vịnh Triết đứng thêm một lúc, mới nhấc chân trở về nhà mình.
Vẻ mặt có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại không như vậy.
Bởi vì hắn phát hiện ra một chuyện khiến cho bản thân trở nên hoang mang____ cô gái vào lúc hắn không biết đột nhiên trưởng thành rồi, cũng cách hắn….xa hơn.
Rõ ràng quyết định muốn bảo vệ cô, kết quả, chuyện gì cũng chưa làm được.
Chỉ có thể bất lực nhìn cô lột xác, có lẽ mọi người cho rằng “Trưởng thành” là chuyện tốt, nhưng điều hắn quan tâm là, quá trình thay đổi này phức tạp như thế nào, phải đấu tranh ra sao, phải trải qua đau đớn như thế nào….
Hắn không biết.
Lúc đầu vốn là đi cùng nhau, hiện tại, cô đi trước một bước, hắn rơi lại phía sau.
Dù muốn đuổi theo, nhưng không biết cuối cùng nên chọn phương án nào.
Chẳng lẽ chỉ có thể nhìn chăm chú vào bóng lưng cô như vậy, cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335489/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.