Vì vậy, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi người thiếu niên đang đứng yên tại chỗ đột nhiên xuyên qua lối đi giữa ban công đến trước mặt cô. Rồi sau đó vươn tay, ôm cô thật chặt.
“... .....”
Đến tận giây phút này Thạch Vĩnh Triết mới thật sự cảm nhận được rõ ràng cơ thể thiếu nữ trong lòng lại mềm mại đến như vậy, giống như chỉ cần hơi dùng chút sức lực là đã có thể hòa tan vào thân thể hắn vậy....vừa mảnh khảnh lại mềm mại. Không, không chỉ có vậy, vào lúc này, mỗi lần hít thở hắn đều có thể ngửi được hương thơm ngát nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể cô, có lẽ là do phơi nắng quá lâu nên trong mùi hương này còn xen lẫn thêm chút lạnh nhạt của ánh nắng chiều.
Thịch
Thình thịch
Thịch thình thịch
Tim của hắn không cẩn thận lại loạn nhịp lần nữa.
Rõ ràng ý định ban đầu là muốn đến an ủi cô, nhưng bây giờ lại quên sạch mục đích ban đầu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong đầu càng thêm trống rỗng. Điều duy nhất có thể nghĩ tới là ôm thật chặt lấy người trong ngực.
Vĩnh viễn không buông tay mới là tốt nhất.
Hoặc là, hãy để cho thời gian dừng lại tại giây phút này đi.
“Thạch Vĩnh Triết?”
“Cậu muốn tôi chết ngạt sao?”
“Này!”
Tiếng kêu của cô gọi về một chút ý thức của Thạch Vĩnh Triết, hắn theo bản năng buông lỏng lực cánh tay, nhưng suy nghĩ vẫn hoảng hốt và u mê như cũ.
Thiếu niên mở môi rồi lại khép môi, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335487/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.