Mạc Vong chỉ tùy tiện tìm một đề tài, nhưng một khi hỏi ra, cô bỗng phát hiện mình rất tò mò. Nếu nói Esther làm giáo viên thể dục còn tạm được, nhưng nghề nghiệp “Giáo sư” thấy không xứng với tên Grays kia chút nào.
Ai biết, thanh niên ngập ngừng một lát, đáp lại: “Bệ hạ, chuyện này để Grays tự nói cho ngài được chứ?”
Cô gái bỗng hiểu ý của hắn, đúng vậy, nếu để tên kia biết Esther đoạt đi cơ hội để hắn “khoe khoang”, tám phần lại là một phen long trời lở đất... Cho nên nói, hắn đã lớn thế này rồi, còn ngây thơ như vậy thật sự không thành vấn đề ư?
Mà lúc này, cũng sắp đến giờ tan học, Mạc Vong vô cùng tự giác đến phòng y tế “đón” trúc mã nhỏ, theo lời cô Từ nói, tuy bất hạnh ngã xuống đất, nhưng thương tích ở phần eo của thiếu niên vẫn chưa bởi vậy mà tăng lên. Cô gái cảm thấy như thế đã quá tốt, dù sao lúc ngủ mình đạp hắn xuống, nếu có chuyện gì cô sẽ áy náy chết, chỉ là, dường như Thạch Vịnh Triết vẫn rất tức giận, không chỉ hé ra cái mặt thối, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái.
Mạc Vong tỏ vẻ mình thật bất đắc dĩ: “Không phải tôi đã xin lỗi cậu rồi sao?”
“......”
”Cậu rốt cuộc hẹp hòi đến mức nào?”
“......”
”Thạch Vịnh Triết!”
“... Dong dài!” Thực ra chính Thạch Vịnh Triết cũng rất rối rắm, cho dù qua một buổi trưa, hắn cũng không dám nhìn cô. Bởi vì, chỉ cần nhìn thấy cô, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335462/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.