Ước chừng là do “Có tật giật mình”, trong khoảnh khắc cánh cửa bị mở ra, phản ứng đầu tiên của Mạc Vong chính là tìm chỗ trốn đi, đáng tiếc, chung quanh trừ bàn ghế ngã đổ thì chẳng còn gì khác, hơn nữa, thời gian cũng không còn kịp nữa rồi.
Thậm chí bò lên từ mặt đất cô cũng làm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người tới đi vào phòng, rồi sau đó…
Mục, Mục sư huynh?
Hình ảnh thiếu niên chiếu trong đôi mắt trừng to của cô gái —— dù ở góc độ nào cũng là gương mặt đẹp trai khác thường, tuy xinh đẹp nhưng không có vẻ nữ tính, thân hình mảnh khảnh hơn Thạch Vịnh Triết, nhưng không yếu nhược, rất là cao lớn. Giờ phút này, một bàn tay hắn vẫn đang duy trì động tác mở cửa, tay nắm bằng đồng đen kia càng làm nổi bật lên những ngón tay trắng nõn thon dài với khớp xương rõ ràng, quả thực tựa như hàng mỹ nghệ điêu khắc từ ngà voi.
Đại khái là vì trước kia đã từng có kinh nghiệm, cứ mỗi lần nhìn thấy thiếu niên này, trong lòng Mạc Vong lại dâng lên loại tâm lý nào đó như “tự biết xấu hổ”, giống như tới gần một chút sẽ bị hào quang của đối phương hòa tan, nên cho tới bây giờ cô đều nhìn từ xa xa, trong đầu hoàn toàn không có ý niệm linh tinh “muốn gần chút nữa”. Mà cô cũng thật không ngờ, mình lại có một ngày vô cùng chật vật xuất hiện trước mặt hắn như bây giờ ---- không hề có hình tượng mà quỳ rạp trên mặt đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335460/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.