"Tôi hận em vì đã bỏ đi mà không nói lời từ biệt, hận em ấy vì đã biến mất, và hận em ấy vì biết rằng mình sắp đi rồi, và cũng vì đã lưu lại một vết sẹo trong tim tôi."
--------------
Cùng nhau đi dạo cả ngày ở bên ngoài, gần như tiêu hao hơn phân nửa sức lực của em ấy. Về nhà không bao lâu, em liền ngồi tựa bên giường ngủ thiếp đi, tôi lấy nước nóng giúp em lau cơ thể, sau đó nằm cạnh em, tôi ngủ lúc nào không hay.
Trong những ngày qua, khi có Vương Cung ở đây, căn phòng không còn lộn xộn, bừa bộn như cái chuồng chó nữa, mà đã ra dáng nơi ở của người rồi.
Trong lúc sức sống của mình đã cạn kiệt, vậy mà em lại dồn tâm huyết vào nơi tôi sống, đã khiến cho căn phòng này có thêm sức sống và toả sáng hơn.
Ngày hôm sau, tôi tan làm về nhà sớm, nhìn thấy sắc mặt Vương Cung rất kém, đôi môi trắng bệch, ngày hôm ấy em chỉ ăn được một chén cháo nhỏ.
Tôi rất lo lắng, nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần hỏi em: "Ngày mai chúng ta đi leo núi Ngư Đường, em có vui không em?"
Vương Cung hơi híp mắt nhẹ, gật đầu, tôi xoa xoa tay em, nhẹ giọng hỏi: "Ngày mai em muốn mang theo gì không? Một chút đồ ăn vặt nhé em?"
Em lắc đầu.
"Trái cây thì sao? Dâu tây được không?"
Em nhẹ nhàng gật đầu, tôi nhận ra tinh thần em càng tệ hơn rồi.
"Ngày mai là nguyện vọng của em được thực hiện rồi. Vui đến thế, ăn thêm chút cháo nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-roi/1120485/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.