Hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt mơ màng dần mở, cậu cảm nhận cơ thể rất uể oải, không còn chút sức lực nào cả:
- Ây da! Cơ thể đau nhức quá! Ông chú đáng ghét!
Cậu muốn ngồi dậy thì cái eo đau đến không thể chịu nổi nữa, cánh cửa từ từ mở ra.
Ông chú dịu dàng đi vào, đôi mắt si mê nhìn cậu nhóc nhỏ nằm trên giường. Giang Thiệu bước đến ngồi xuống giường dịu dàng sờ gương mặt nhỏ ấy:
- Tiểu Tề ngồi dậy ăn sáng đi nè!
- Chân thì bủn rủn, cơ thể thì đau nhức. Chú nghĩ xem ngồi nổi không?
Ông chú nghe thấy thì cười ma mảnh rồi thì thầm vào tai cậu:
- Đêm qua, Tiểu Tề còn nói rất thích mà
Cậu nam sinh ngượng ngùng lấy chăn chùm kín đầu, giọng nói thều thào:
- Ai ngờ chú lại có sức như vậy!
Bỗng dưng cơ thể cậu bị nhấc bỗng lên, cái chăn dần rơi xuống giường, gương mặt điềm đạm kia hiện rõ trong đôi mắt của cậu:
- Trễ rồi, ra ăn sáng nào!
Chàng trai nhỏ khẽ mỉm cười và chỉ có thể nằm yên trong vòng tay người đàn ông.
Chú bế cậu đặt xuống ghế ngồi, lúc này cậu mới để ý quần áo của bản thân đã mặc đàng hoàng, nhóc ham ăn này thấy thức ăn trên bàn liền gấp lia lịa dường như ăn để bồi dưỡng cơ thể vậy!
Ông chú ngắm nhìn dáng vẻ lúc ăn của cậu cảm thấy rất vui, lại cất giọng lên hỏi:
- Tiểu Tề còn nhớ chuyện đêm qua không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2971185/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.