Nhất Lục đọc xong cái tin nhắn đó thì liền tắt nguồn điện thoại mà cất đi. Cái tên già mà trơ trẽn không biết xấu hổ là gì hết.
Kết thúc tiết học thì cậu lại không kiềm lòng mà mở nguồn lên thì lập tức có cuộc điện của Dương Chí gọi đến:
- Sao em lại tắt máy? Làm anh rất là lo lắng cho Lục Lục đó
- Anh đừng có gọi như vậy nữa nghe khó chịu quá
- Không thành thật. Rất thích mà cứ giả vờ
- Anh đúng là nói nhiều tìm em có gì không?
- Chỉ là muốn mời em đi ăn một bữa
Nhất Lục cầm điện thoại trên tay miệng thì lại cười khinh khỉnh:
- Mời em đi ăn hay muốn ăn em. Anh đừng có một chiêu mà sử dụng hoài
- Oan cho người ta quá! Anh nhớ em thôi! Chiều nay anh qua đón nha?
- Ừa, gặp ở cổng trường
- Yêu em
Cậu liền tắt máy lập tức, sao mình lại gặp cái loại người mà mình siêu ghét vậy? Oan nghiệt quá đó!
___________
Trời cũng đã sắp tối Quách Minh kéo tay Khải Tề ngồi vào quán ăn mà cậu thích nhất. Hai người ngồi chỗ gần cửa, trên bàn toàn là những món ngon - những món mà cậu thích. Quách Minh nắm lấy tay của chàng trai:
- Anh nhớ là em thích những món này đúng không?
- Không thích nữa, ăn xong là kết thúc ngày hôm nay
- Vậy anh đổi món khác cho
- Không cần phiền phức vậy đâu. Ăn nhanh tôi còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2970827/chuong-24.html