Giang Thiệu lại khụy chân xuống sàn, xử lý vết thương ở đầu gối của cậu. Xong hết mọi chuyện thì chú nhanh chóng đi vào trong phòng, khoá cửa lại. Cậu cũng chỉ có thể ngó theo bóng lưng của người đàn ông:
- Thà chú ấy mắng mình, đánh mình hay làm một cái gì đó dữ dội. Sao cứ không có biểu hiện gì hết vậy? Phải tìm cách
Nghĩ gì thì cũng phải đi thay bộ đồ này ra cái rồi tính tiếp. Khải Tề quay về phòng của mình mặc vào người một cái áo sơ mi trắng dài phủ qua mông và một cái quần đùi ngắn.
Khải Tề ngồi lên giường suy ngẫm, qua gõ cửa thì chú ấy chắc sẽ không mở cửa đâu, làm sao đây? Đầu ơi mày hoạt động đi...
Cậu chợt nghĩ ra gì đó, liền lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn đến cho ông chú Giang Thiệu
"Tiểu Tề không ngủ được, phòng Tiểu Tề lạnh lắm"
"Chùm chăn vào"
"Lạnh tới sổ mũi luôn rồi. Chỉ có giường của chú mới ấm thôi"
Một lúc lâu, Khải Tề nằm lăn lóc trên giường vẫn chưa thấy người đàn ông này trả lời lại:
- Sao chú ấy chưa trả lời nữa, ngủ rồi sao?
Cậu đi chân trần xuống sàn ra khỏi phòng đến trước cửa phòng của chú mà thử vận may mở thử, ai ngờ lại ra.
Khải Tề cũng rất ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng đi vào thì thấy Giang Thiệu đang ngồi ở bàn làm việc trước một cái máy tính.
Cậu nam sinh đi qua bên cạnh chú để gây sự chú ý:
- Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2970826/chuong-25.html